KINH TIỂU BỘ - TẬP 7 - Trang 341

3. Khi chẳng làm sao giữ vật nào,

Dù cho người ấy có kêu gào,

Vậy nên người trí đầy thông tuệ

Phải tự hành mình bởi cớ sao?

4. Các đám thanh niên, kẻ trưởng thành,

Người ngu cùng với bậc thông minh,

Giàu, nghèo, kết cuộc đều cầm chắc,

Phải chết từng người giữa chúng sinh.

5. Như ta đứng trước quả cây muồi,

Hay phát sinh niềm sợ quả rơi,

Cũng vậy phát sinh lòng sợ chết,

Với phàm nhân ở khắp muôn người.

6. Nhiều kẻ vừa trông thấy buổi mai,

Có khi chiều tối đã lìa đời,

Và người được thấy khi chiều xuống,

Vừa mới sáng mai đã mất rồi.

7. Nếu người ngu dại hoặc cuồng điên,

Phúc lạc đổ dồn đến tự nhiên

Khi nó tự hành bằng nước mắt,
Bậc hiền làm giống kẻ kia liền.

8. Cách này đây nó tự hành mình,

Kẻ ấy gầy mòn lại tái xanh,

Nước mắt chẳng làm gì ích lợi,

Chẳng làm người chết được hồi sinh.

9. Như nhà cháy rực lửa đang hồng,

Ðược dập tắt liền với nước sông,

Người mạnh, người hiền, người có trí,

Những người hiểu giáo lý tinh thông,

Nỗi buồn đem rắc như bông vải,

Khi có cuồng phong thổi bão bùng.

10. Một khi sinh vật phải lìa trần,

Một kẻ khác liền được thọ thân,

Kết hợp với nhiều dây trói buộc,

Có cùng đặc tính một nguồn căn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.