KINH TIỂU BỘ - TẬP 7 - Trang 37

lần. Một hôm vua hoan hỷ nghe ngài thuyết Pháp xong, liền ban cho ngài
một điều ước:

- Xin ngài hãy nói cho trẫm biết bất cứ điều gì ngài ước nguyện, từ quốc độ
của trẫm trở xuống.

Bồ-tát không đáp: "Hãy cho ta vật này vật nọ", nhiều kẻ khác đòi hỏi những
vật nào họ mong ước, thường bảo: "Cho tôi vật này", và vua ban vật đó, nếu
không ham thích nó nữa.

Một hôm vua suy nghĩ: "Nhiều người mong cầu đặc ân hoặc các khất sĩ
thường xin ta vật này vật nọ, nhưng Hiền giả Atthisena cao quý này, từ khi
ta ban điều ước, vẫn không xin gì cả. Ngài thật là bậc có trí tuệ và thiện xảo
các phương tiện. Ta muốn hỏi ngài".

Thế rồi, một hôm sau buổi điểm tâm, nhà vua ngồi một bên, hỏi ngài lý do vì
sao nhiều người khác cầu xin ân huệ còn ngài thì không, và vua ngâm vần kệ
đầu:

1. At-thi, lắm kẻ đến mong cầu,

Cho dẫu họ xa lạ biết bao,

Lũ lượt xin ta ban thỉnh nguyện,

Còn ngài, không ước vọng, vì sao?

Nghe vầy, Bồ-tát ngâm vần kệ thứ hai:

2. Hai kẻ cầu ân, hoặc chối từ,

Thảy đều không đẹp ý bao giờ,

Ðấy là duyên cớ, xin đừng giận,

Khiến tiểu thần không thỉnh nguyện vua.

Nghe lời ngài, vua ngâm tiếp ba vần kệ nữa:

3. Người nào kiếm sống khẩn cầu hoài,

Chẳng đến cầu ân lúc hợp thời,

Làm kẻ khác suy tàn đức độ,

Chính mình chẳng có kế sinh nhai.

4. Người nào kiếm sống, khẩn cầu hoài,

Thường đến cầu ân lúc hợp thời,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.