KINH TIỂU BỘ - TẬP 7 - Trang 390

Chẳng có bao giờ người trí tuệ

Lại làm nô lệ của lòng tham.

8. Thiểu dục, phá tan mọi dục tham,

Chẳng ham chiếm đoạt cả trăm phần,

Người kia cũng giống như lòng biển,

Chẳng bị đốt thiêu bởi dục tầm,

Như thợ giày luôn bào guốc, dép,

Hợp làn da bọc ở bàn chân.

9. Cứ mỗi dục tham đuợc bỏ đi,

Một niềm hạnh phúc đến liền khi,

Người nào muốn hưởng tròn an lạc,

Phải bỏ mọi tham dục tức thì.

Nhưng trong khi Bồ-tát ngâm các vần kệ này, tâm ngài chuyên chú vào
chiếc lọng trắng của vua, nên khởi lên nỗi hỷ lạc của thiền định đạt được qua
ánh sáng trắng (một pháp thiền Kasina). Riêng phần vua được bình phục
khỏe khoắn, liền hoan hỷ đứng lên từ chỗ ngồi, và nói với ngài:

- Trong khi các y sĩ kia không thể chữa lành trẫm, thì một thanh niên hiền trí
làm cho trẫm khỏe mạnh nhờ phương thuốc trí tuệ.

Rồi vua ngâm vần kệ thứ mười:

10. Tám khúc chàng ngâm đáng tám ngàn,

Ngàn vàng mỗi khúc, Ðại La-môn,

Xin chàng nhận số vàng, vì lẽ

Lời nói chàng nay thật dịu dàng.

Nghe vậy bậc Ðạo Sư ngâm vần kệ thứ mười một:

11. Dù có ngàn, muôn, triệu, triệu lần

Ngàn vàng, ta cũng chẳng mơ màng,

Như lời kệ cuối vừa ngâm ấy,

Tham dục tâm ta đã lụi tàn.

Vua càng hân hoan hơn nữa, liền ngâm vần kệ cuối cùng để tán thán bậc Ðại
Sĩ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.