KINH TIỂU BỘ - TẬP 7 - Trang 68

- Náy các Tỷ-kheo, đây không phải lần đầu người này khóc người kia chết.

Rồi Ngài kể câu chuyện đời xưa.

*

Ngày xưa, khi vua Brahmadatta trị vị ở Ba-la-nại, Bồ-tát là Sakka Thiên chủ.
Một Bà-la-môn giàu tiền của, trước sống ở Ba-la-nại, sau giã từ thế tục và
trở thành ẩn sĩ khổ hạnh ở vùng Tuyết Sơn, nhặt củ quả rừng để ăn.

Một hôm đi tìm quả rừng, ông thấy một chú voi con, liền đem về thảo am.
Ông xem nó như thể con mình gọi tên nó là Somadatta, nuôi nấng chăm sóc
nó và cho nó ăn cỏ lá. Con voi lớn dần trở thành to lớn, song một hôm nó ăn
quá nhiều nên phát bệnh vì bội thực. Vị khổ hạnh đem nó vào thảo am và đi
tìm quả rừng. Song trước khi ông trở về, con voi đã chết. Khi đem về mớ
quả, vị khổ hạnh suy nghĩ: "Các ngày khác con ta vẫn đón ta, sao không thấy
hôm nay? Con ta bị việc gì chăng?". Thế là ông than khóc và ngâm vần kệ
đầu:

1. Bước sâu vào tận trong rừng,

Nó thường vẫn đến đón mừng ta ngay,

Nhưng sao chẳng thấy hôm nay,
Voi con đi lạc chẳng hay lối về?

Cùng với lời than khóc này, ông thấy con voi nằm cuối lối đi có mái che,
liền ôm ngang cổ nó và ngâm vần kệ thứ hai tiếc thương nó:

2. Chính voi vừa chết nằm kia

Như búp măng bị cắt lìa nát thân,

Voi nằm dưới đất ngã lăn,

Con voi ta đã lìa trần, than ôi!

Ngay lúc ấy Sakka Thiên chủ quan sát cõi trần, suy nghĩ: "Vị khổ hạnh này
từ giã vợ con để tu hành, nay lại than khóc con voi mà ông gọi là con, ta
muốn đến thức tỉnh ông và làm cho ông suy nghĩ lại".

Vì thế ngài xuất hiện trước thảo am, đứng trên không và ngâm vần kệ thứ

ba:

3. Sầu thương vật đã chết rồi,

Hỡi người khổ hạnh sống đời độc cư,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.