Trung Bộ Kinh – Tập 1
417
tâm trầm lặng, gột rửa tâm hết trạo cử, hối tiếc. Từ bỏ nghi
ngờ, vị ấy sống thoát khỏi nghi ngờ, không phân vân lưỡng
lự, gột rửa tâm hết nghi ngờ đối với thiện pháp.
Sau khi từ bỏ năm triền cái làm ô nhiễm tâm, làm cho
yếu ớt trí tuệ, vị ấy ly dục, ly pháp bất thiện, chứng và trú
Thiền thứ nhất, một trạng thái hỷ lạc do ly dục sanh, có tầm
có tứ. Lại nữa, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo diệt tầm và tứ,
chứng và trú Thiền thứ hai, một trạng thái hỷ lạc do định
sanh, không tầm, không tứ, nội tĩnh nhất tâm. Lại nữa, này
các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo ly hỷ trú xả, chánh niệm tỉnh giác,
thân cảm giác sự lạc thọ mà các bậc Thánh gọi là "xả niệm
lạc trú", chứng và trú Thiền thứ ba. Lại nữa, này các Tỷ-kheo,
vị Tỷ-kheo xả lạc xả khổ, diệt hỷ ưu đã cảm thọ trước, chứng
và trú Thiền thứ tư, không khổ không lạc, xả niệm thanh tịnh.
(Ðoạn tận luân hồi: Giải thoát rốt ráo)
Khi vị ấy thấy sắc bằng mắt, vị ấy không tham ái đối
với sắc đẹp, không ghét bỏ đối với sắc xấu, vị ấy sống an trú
niệm trên thân, với tâm vô lượng. Vị ấy như thật tuệ tri tâm
giải thoát, tuệ giải thoát, chính nhờ chúng mà các ác bất thiện
pháp của vị ấy được trừ diệt, không có dư tàn. Như vậy từ bỏ
(thuận nghịch), có cảm thọ nào khởi lên: lạc thọ, khổ thọ,
hay bất khổ bất lạc thọ; vị ấy không tùy hỷ, không hoan
nghênh, không tham trước thọ ấy. Vì vị ấy không tùy hỷ,
không hoan nghênh, không tham trước thọ ấy, nếu có dục hỷ
nào đối với các cảm thọ, dục hỷ ấy được trừ diệt. Do dục hỷ
của vị ấy diệt nên thủ diệt. Do thủ diệt nên hữu diệt. Do hữu
diệt nên sanh diệt. Do sanh diệt nên già, chết, sầu, bi, khổ, ưu,
não diệt. Như vậy là sự đoạn diệt của toàn bộ khổ uẩn này.
Khi vị ấy nghe tiếng bằng tai... khi vị ngửi hương bằng
mũi... Khi vị ấy nếm vị bằng lưỡi... Khi vị ấy cảm xúc bằng
thân... Khi vị ấy nhận thức pháp bằng ý, vị ấy không tham ái