Trung Bộ Kinh – Tập 2
421
Ta biết rõ rằng chúng sanh, người hạ liệt, kẻ cao sang, người
đẹp đẽ, kẻ thô xấu, người may mắn, kẻ bất hạnh, đều do hạnh
nghiệp của họ. Này Vương tử, đó là minh thứ hai Ta đã chứng
được trong đêm canh giữa, vô minh diệt, minh sanh, ám diệt,
ánh sáng sanh, do Ta sống không phóng dật, nhiệt tâm, tinh
cần.
Với tâm định tĩnh, thuần tịnh, trong sáng không cấu
nhiễm, không phiền não, nhu nhuyến, dễ sử dụng, vững chắc,
bình tĩnh như vậy, Ta dẫn tâm, hướng tâm đến Lậu tận trí. Ta
biết như thật: "Ðây là Khổ", biết như thật: "Ðây là Nguyên
nhân của khổ", biết như thật: "Ðây là sự Diệt khổ", biết như
thật: "Ðây là Con đường đưa đến diệt khổ", biết như thật:
"Ðây là những lậu hoặc", biết như thật: "Ðây là nguyên nhân
của lậu hoặc", biết như thật: "Ðây là sự diệt trừ các lậu hoặc",
biết như thật: "Ðây là con đường đưa đến sự diệt trừ các lậu
hoặc". Nhờ biết như vậy, nhận thức như vậy, tâm của Ta
thoát khỏi dục lậu, thoát khỏi hữu lậu, thoát khỏi vô minh lậu.
Ðối với tự thân đã giải thoát như vậy, Ta khởi lên sự hiểu
biết: "Ta đã giải thoát" Ta đã biết: "Sanh đã diệt, phạm hạnh
đã thành, việc cần làm đã làm, sau đời hiện tại không có đời
sống nào khác nữa". Này Vương tử, đó là minh thứ ba mà Ta
đã chứng được trong canh cuối, vô minh diệt, minh sanh, ám
diệt, ánh sáng sanh, do Ta sống không phóng dật, nhiệt tâm
tinh cần.
Rồi này Vương tử, Ta suy nghĩ như sau: "Pháp này do
Ta chứng được, thật là sâu kín, khó thấy, khó chứng, tịch
tịnh, cao thượng, siêu lý luận, vi diệu, chỉ người trí mới hiểu
thấu. Còn quần chúng này thì ưa ái dục, khoái ái dục, ham
thích ái dục. Ðối với quần chúng ưa ái dục, khoái ái dục, ham
thích ái dục, thật khó mà thấy được định lý Idapaccàyata
Paticcasamuppada (Y Tánh Duyên Khởi Pháp); sự kiện này