Trung Bộ Kinh – Tập 3
195
dính lại với nhau, rải rác chỗ này chỗ kia. Ở đây là xương tay,
ở đây là xương chân, ở đây là xương ống, ở đây là xương bắp
vế, ở đây là xương mông, ở đây là xương sống, ở đây là
xương đầu; Tỷ-kheo quán thân ấy như sau: "Thân này tánh
chất là như vậy, bản tánh là như vậy, không vượt khỏi bản
chất ấy".
Trong khi vị ấy sống không phóng dật, nhiệt tâm, tinh
cần, các niệm và tư duy thuộc về thế tục được đoạn trừ. Nhờ
đoạn trừ các pháp ấy, nội tâm được an trú, an tọa, chuyên
nhất, định tĩnh. Như vậy, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo tu tập
thân hành niệm.
Lại nữa, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo như thấy một thi
thể quăng bỏ trong nghĩa địa, chỉ còn toàn xương trắng màu
vỏ ốc; Tỷ-kheo quán thân ấy như sau: "Thân này tánh chất là
như vậy, bản tánh là như vậy, không vượt khỏi bản chất ấy".
Lại nữa, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo như thấy một thi
thể quăng bỏ trong nghĩa địa, chỉ còn một đống xương lâu
hơn một năm; Tỷ-kheo quán thân ấy như sau: "Thân này tánh
chất là như vậy, bản tánh là như vậy, không vượt khỏi bản
chất ấy".
Lại nữa, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo như thấy một thi
thể quăng bỏ trong nghĩa địa, chỉ còn là xương thối trở thành
bột; Tỷ-kheo quán thân ấy như sau: "Thân này tánh chất là
như vậy, bản tánh là như vậy, không vượt khỏi bản chất ấy".
Trong khi vị ấy sống không phóng dật, nhiệt tâm, tinh
cần, các niệm và tư duy thuộc về thế tục được đoạn trừ. Nhờ
đoạn trừ các pháp ấy, nội tâm được an trú, an tọa, chuyên
nhất, định tĩnh. Như vậy, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo tu tập
thân hành niệm.