Tương Ưng Bộ Kinh - Tập 2
315
chúng rơi xuống đất, do bốn người bắn cung này bắn đi,
những người dõng mãnh, lão luyện, thuần tay, thiện xảo về
cung thuật".
4) -- Này các Tỷ-kheo, các Ông nghĩ thế nào? Như vậy
có vừa đủ chăng để gọi người nhanh nhẹn ấy đầy đủ với sự
nhanh nhẹn tối thượng?
5) -- Bạch Thế Tôn, nếu chỉ từ một người bắn cung
dõng mãnh, lão luyện, thuần tay, thiện xảo về cung thuật, có
thể nắm bắt và đem lại một mũi tên được bắn đi, như vậy là
vừa đủ để gọi người nhanh nhẹn ấy, đầy đủ với sự nhanh
nhẹn tối thượng. Còn nói gì từ bốn người bắn tên, dõng
mãnh, lão luyện, thuần tay, thiện xảo về cung thuật!
6) -- Và như vậy, này các Tỷ-kheo, là sự nhanh nhẹn
của người ấy. Và như vậy là sự nhanh nhẹn của mặt trăng,
mặt trời, còn nhanh hơn sự nhanh nhẹn trước. Và như vậy,
này các Tỷ-kheo là sự nhanh nhẹn của người ấy, và như vậy
là sự nhanh nhẹn của mặt trăng, mặt trời, và như vậy là sự
nhanh nhẹn của các chư Thiên chạy trước mặt trăng, mặt
trời. Còn nhanh nhẹn hơn là sự biến diệt của thọ hành (thọ
mạng của các sự vật).
7) Do vậy, này các Tỷ-kheo, các Ông cần phải học tập
như sau: "Chúng tôi sẽ sống không phóng dật".
Như vậy, này các Tỷ-kheo, các Ông cần phải học tập.
VII. Cái Chốt Trống (Tạp 47.18, Cổ, Ðại 2, 315b) (S.ii,166)
1) ... Trú ở Sàvatthi.
2)-- Thuở xưa, này các Tỷ-kheo, dân chúng Dasàrahà
có một cái trống tên là Anaka.
3) Khi cái trống Anaka bắt đầu nứt ra, dân chúng
Dasàrahà đóng vào một cái chốt khác. Cho đến một thời