124
Chương I: Tương Ưng Sáu Xứ
-- Là vô thường, bạch Thế Tôn.
-- Cái gì vô thường là khổ hay lạc?
-- Là khổ, bạch Thế Tôn.
-- Cái gì vô thường, khổ, chịu sự biến hoại; có hợp lý
chăng nếu quán cái ấy: "Cái này là của tôi. Cái này là tôi. Cái
này là tự ngã của tôi"?
-- Thưa không, bạch Thế Tôn.
12) -- Thấy vậy, này Ràhula, vị Ða văn Thánh đệ tử
nhàm chán đối với mắt, nhàm chán đối với các sắc, nhàm
chán đối với nhãn thức, nhàm chán đối với nhãn xúc. Phàm
duyên nhãn xúc này khởi lên cảm thọ gì, tưởng gì, hành gì,
thức gì; nhàm chán đối với pháp ấy... nhàm chán đối với tai...
nhàm chán đối với mũi... nhàm chán đối với lưỡi... nhàm
chán đối với thân... nhàm chán đối với ý, nhàm chán đối với
pháp, nhàm chán đối với ý thức, nhàm chán đối với ý xúc.
Do duyên ý xúc này khởi lên cảm thọ gì, tưởng gì, hành gì,
thức gì, nhàm chán đối với pháp ấy. Do nhàm chán, vị ấy ly
tham. Do ly tham, vị ấy được giải thoát. Trong sự giải thoát,
khởi lên trí hiểu biết: "Ta đã được giải thoát". Vị ấy biết rõ:
"Sanh đã tận, Phạm hạnh đã thành, những việc nên làm đã
làm, không còn trở lui trạng thái này nữa".
13) Thế Tôn thuyết như vậy. Tôn giả Ràhula hoan hỷ,
tín thọ lời Thế Tôn dạy. Trong khi lời thuyết giảng này được
nói lên, tâm Tôn giả Ràhula được giải thoát khỏi các lậu
hoặc, không có chấp thủ. Và hàng nhiều ngàn chư Thiên
khởi lên pháp nhãn ly trần vô cấu: "Phàm các pháp gì được
sanh khởi, tất cả đều bị đoạn diệt".
122. IX. Kiết Sử (S.iv,107)