T rước quyết tâm của bạn, Quý ròm thôi không giục nữa. Nó thở ra một hơi dài:
- T ùy mày! Nhưng như vậy thì biết chờ đến chừng nào?
- Mày yên chí! Không lâu đâu! - T iểu Long nói với vẻ quả quyết.
T iểu Long bảo "không lâu đâu" nhưng Quý ròm chờ hoài vẫn chẳng thấy T iểu Long đả động gì đến chuyện đó. Một hôm trên đường đi học về, không nhịn
được, nó buột miệng hỏi:
- Mày đã định ngày nào đi đến đó chưa?
- Ðến đâu?
Quý ròm nhăn mặt:
- T hì đến Ðầm Sen chứ đến đâu! T iểu Long thản nhiên:
- Sắp rồi!
- Mày cứ "sắp, sắp" hoài! - Giọng Quý ròm bực dọc - Chắc tao phải chờ đến T ết Ma-rốc quá!
T iểu Long mỉm cười:
- Mày đừng có sốt ruột! Ném lon chứ đâu phải làm trò ảo thuật!
- Á, à, - Quý ròm trợn mắt - Mày mới học được ở đâu cái giọng cà khịa thế? Mày có muốn tao...
Ðang nói, Quý ròm bỗng ngưng bặt.
T iểu Long ngạc nhiên quay sang, thấy bạn mình đang há hốc miệng nhình sững vào một căn nhà bên đường.
- Cái gì thế? - T iểu Long không kềm được thắc mắc.
- Mày có nhìn thấy gì không?
Quý ròm hỏi lại, mắt vẫn không rời căn nhà. Lúc này nó đã đứng hẳn lại.
- T hấy! - T iểu Long đáp - T hấy căn nhà!
- T hấy căn nhà thì nói làm gì! - Quý ròm hừ mũi - Mày có thấy cái gì chung quanh căn nhà không?
T iểu Long chớp mắt: