KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 151

- Ta chẳng hề là cao nhân hay thấp nhân. Và dù ngươi không chạy theo

đúng về hướng này, thì thủy chung trước sau gì ngươi cũng bị nạn. Do ngay
từ đầu ta đã có nhận định đó và tin chắc chỉ có thể giúp ngươi nếu chịu khó
chờ sẵn quanh đây, thế nên ta mới có cơ hội này, phần thì đền đáp ngươi đã
tỏ ra nhân hậu, thêm phần nữa là muốn cùng ngươi minh bạch một nghi
vấn.

Gã trườn nhích dần lên:
- Lão bá quá tự khiêm mới nói như vậy. Nhưng thôi, tạm kể như ân đã

đền ân, lão bá muốn minh bạch nghi vấn gì xin cứ nói. Phần vãn bối nếu
biết quyết chẳng che giấu.

Lão bệnh phong hạ thấp giọng hơn nữa:
- Cũng chẳng biết bọn sát nhân có còn bám theo hay không, hay là chúng

ta cứ bò tiếp? Cũng sắp đến chỗ ta thường lưu ngụ rồi. Chỉ ở đó ta mới an
tâm hỏi chuyện ngươi.

Gã chấn động:
- Lão bá vẫn thường lưu ngụ ở đây? Có phải nơi này được gọi là Hắc

Lãnh Thạch Lâm? Vậy lão bá không chỉ là cao nhân mà còn là kỳ nhân hay
hơn thế nữa?

Lão bệnh phong khẽ suỵt:
- Mọi người quanh đây đều gọi nơi này là vùng Phong Thạch. Bởi vẫn

luôn xuất hiện những trận quái phong khiến vùng loạn thạch này ngày càng
hiếm người dám lai vãng đến đây. Chính vì vậy, ta cần một chỗ thật cách xa
mọi người thì chẳng đâu thuận tiện hoặc thích hợp bằng chỗ này. Mà đừng
lên tiếng nữa, cứ tiếp tục theo ta thêm một lúc khắc biết. Nào!

Gã hoang mang vô tưởng, nhất là cách gọi của địa phương này. Vì vẫn

còn nhớ chính tai gã nghe lão họ Trịnh cười và nói lời vĩnh biệt khi phát
hiện gã rơi vào Hắc Lãnh Thạch Lâm, cũng là địa danh trước kia chính lão
Trịnh Bất Vi từng thì thào báo là sẵn lòng thổ lộ điều cơ mật này cho gã.
Nhưng sao lão bệnh phong lại gọi là vùng Phong Thạch?

Nhưng rồi gã cũng vỡ lẽ, không chỉ riêng địa danh này mà còn nhiều sự

thật khác. Đấy là lúc gã được lão bệnh phong cho hay:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.