KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 177

Lão thái thái cười lạt:
- Là ngươi bị họ trục xuất. Và sở dĩ như thế chỉ vì ngươi nếu không phải

lỡ phạm tội tày đình thì cũng là hạng phản môn. Hãy đi đi, Thượng Quan
phủ không thể và cũng chưa hề dung nạp hạng như ngươi.

Châu Sách chấn động:
- Sai rồi. Vì tiểu nhân còn từng được họ khuyên bảo hãy lưu lại.
Thu Nguyệt chợt chộp Châu Sách:
- Lão thái thái đã nói quá rõ. Ngươi tự lui hay để ta quẳng ra.
Chợt lão thái thái ngăn lại:
- Chậm đã. Cứ để lão thân nghe thêm một lúc xem sao. Châu Sách ngươi

giải thích đi, vì sao họ phải khẩn cầu, gọi ngươi lưu lại?

Châu Sách thở dài:
- Nếu thổ lộ thêm là tiểu nhân bội tín. Vậy tiểu nhân chỉ có thể nói thế

này, là theo họ, nếu tiểu nhân ưng thuận lưu lại thì nhất định họ có chỗ tin
dùng.

Lão thái thái hồ nghi:
- Ở ngươi vẫn có điểm cho họ tin dùng ư? Thật sao? Là điểm nào?
Châu Sách lại cúi mặt xuống:
- Họ bảo, đấy là tư chất của tiểu nhân.
Lão thái thái thêm hoài nghi:
- Tư chất của ngươi ra sao? Vào loại thông tuệ ư?
Châu Sách miễn cường gật đầu:
- Xin chớ trách hoặc cười tiểu nhân đã quá tự phụ. Kỳ thực họ có nhận

định như vậy, nhất là khi thấy tiểu nhân dù chỉ sau một năm khổ luyện lại
có thành tựu ngang bằng người đã luyện năm năm.

Lão thái thái chợt động tâm:
- Chuyện đó để xem sau. Giờ thì nói tiếp, ngươi bảo đã phải hoàn trả, kỳ

thực là đã bị họ phế bỏ, thu hồi toàn bộ võ công?

Châu Sách ngẩng mặt lên:
- Tiểu nhân hiểu lão thát thái hỏi gì. Cũng xin thú thật là sau khi nguyện

ý ly khai môn phái nọ, có lần tiểu nhân ngẫu nhiên tìm thấy một hoàn đan
dược và một bí thuật công phu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.