KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 215

- Ngươi có muốn được ta chỉ điểm chăng?
Châu Sách nhẹ thở ra:
- Vậy là tiền bối đã biết tất cả?
Thượng Quan Lĩnh không màng đáp, chỉ hỏi:
- Ta thừa nhận chân nguyên nội lực của ngươi quả thật cũng xấp xỉ hai

mươi năm công phu tu vi, nghĩa là cao minh hơn bọn công tử đang lẽo đẽo
phía sau. Sao ngươi có thể nhẫn nhịn, chịu họ sỉ nhục? Há không biết vẫn
có cách để họ phải tôn trọng ngươi hơn?

Châu Sách nhẹ đáp:
- Hạn kỳ một năm vẫn còn. Thú thật, vãn bối cũng còn đang cân nhắc.
Thượng Quan Lĩnh lại tủm tỉm cười:
- Nghe nhũ nương của Tuyết Hà bảo, những quan tâm của ngươi về các

bức họa không theo lối thông thường. Tự ngươi đang muốn nghĩ ra một đạo
lý võ học hoàn toàn khác thường ư?

Châu Sách hỏi ngược lại:
- Còn cách tiền bối lưu tâm đến vãn bối có phải cũng là khác thường

chăng?

Đến lần này Thượng Quan Lĩnh mới đáp:
- Cách Tuyết Hà quan tâm đến ngươi khiến ta không thể không lưu tâm.

Tuy vậy, đừng nghĩ ta dò xét ngươi. Trái lại, cách ngươi quyết tự luyện võ
công làm ta nảy sinh lòng hiếu kỳ và cũng có phần thương hại. Tóm lại, dù
sau hạn kỳ một năm mọi quyết định của ngươi dĩ nhiên vẫn vô can với ta
nhưng ta không thể không cho ngươi biết là đã để phí một năm thật vô ích.
Thôi, đến rồi, hãy kể như ta chưa nói gì. Ôi chao, như đã có tai họa, nguy
đến tính mạng ai thì phải? Xem nào...

Đã nhìn thấy có cả một vòng người đều đang chú mục nhìn vào giữa,

Châu Sách liền vội theo chân Thượng Quan Lĩnh cố lách thân tiến vào.

Có người nhận ra sự xuất hiện của Thượng Quan Lĩnh liền hô to:
- Thượng Quan tiền bối đã đến. Mọi người hãy mau nhượng lối cho.
Vòng người dãn rộng, nhờ đó Châu Sách càng thêm cơ hội theo sát chân

Thượng Quan Lĩnh và cùng nhìn thấy nhân vật đang bị nguy đến sinh mạng
chẳng ai khác ngoài Đại thiếu gia Thượng Quan Võ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.