KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 329

- Vẫn chưa an toàn. Cần phải chạy nữa. Tuy nhiên, đấy chỉ là nói về phần

tại hạ. Riêng cô nương và lệnh tổ nếu muốn lưu lại để thế nào cũng bị loạn
thạch bay bắn vùi lấp thì tùy. Vậy hãy ban cho tại hạ giải dược. Sau đó dĩ
nhiên sẽ là lời cáo biệt.

Hà Khưu Bích nghi ngờ nhìn Châu Sách:
- Ngươi bảo vẫn chưa an toàn là sao? Nhưng, được rồi, chạy nữa thì

chạy, chỉ xin chờ ta một lúc.

Dứt lời, Hà Khưu Bích đưa ngoại tổ lao vào am miếu.
Và chỉ một thoáng sau, Hà Khưu Bích một mình quay trở ra với thần sắc

thái độ lạnh lùng khó tả:

- Mau vào đây!
Châu Sách kinh ngạc:
- Không còn bao nhiêu thời gian. Vào đó làm gì?
Hà Khưu Bích cười lạt và tự quay vào:
- Vậy thì tùy ngươi!
Mơ hồ hiểu, Châu Sách lập tức lao vào và nhờ đó phát hiện bên trong am

miếu đã hiển lộ một địa đạo mà nếu chẳng theo vào thì Châu Sách không
bao giờ ngờ là có.

Hà Khưu Bích đã chui vào địa đạo khiến Châu Sách cũng hốt hoảng chui

theo:

- Cách đền đáp ân cứu tử của xú cô nương là thế đó ư? Toan cùng lệnh tổ

lẻn thoát thân âm thầm, lưu tại hạ tại chỗ lúc nãy như chỉ là chốn tuyệt lộ?

Giọng khàn khàn từ bên trong địa đạo bật vang ra:
- Nhưng cũng chính lão thân bảo Bích nhi ra gọi tiểu thiếu hiệp cùng

vào. Thôi, hà tất mãi oán trách. Vì biết đâu, ắt cũng có nguyên do. Nào, đi
nhanh nào, nếu như tiểu thiếu hiệp vẫn bảo là cần phải chạy nhanh Châu
Sách hắng giọng và thở hắt ra:

- Được. Đi thì đi. Nhưng... phải thật nhanh mới kịp.
Hà Khưu Bích mang ngoại tổ cùng đi và hễ khai lộ đi nhanh đến đâu thì

Châu Sách ở phía sau cũng theo bén gót tương tự.

Cuối cùng, khi đến một chỗ lộ thiên khác, lần này Hà Khưu Bích vừa tự

dừng lại vừa lạnh lùng bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.