KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 364

Châu Sách thoáng hoang mang:
- Vậy không do nhị vị lão tiền bối hạ thủ thật sao? Thế mà cứ ngỡ... Nhị

vị tiền bối thật là... đã làm tiểu bối đây phải một phen chạy trối chết. Nhưng
này, tiểu bối kỳ thực cũng chẳng mục kích gì nhiều ngoài lúc thoạt đến đã
thấy cả mười một lão nhân cùng oằn oại rên siết. Kế đó, do cảm thấy bất
nhẫn tột cùng, tiểu bối đang tìm cách cứu họ thì chao ôi, may thật may,
chợt nghe một lão nhân kêu khá to. Nhờ vậy, tiểu bối mới biết họ bị trúng
độc. Nhị vị lão tiền bối có thừa nhận tiểu bối đã gặp may chăng? Vì nếu
không nghe tiếng kêu, vạn nhất tiểu bối chỉ vì chút thiện ý, lỡ tay chạm
vào, thì phải chăng nhất định cũng bị trúng độc, thảm tử tương tự? Nghĩ
lại... may thật.

Lão đạo Võ Dương động tâm:
- Tiểu thiếu hiệp có nghe tiếng kêu? Như thế nào?
Châu Sách đáp:
- Tiếng kêu ư? Đại loại là đã lầm mưu trúng độc gì đó của Đại... Đại... à

là Đại Trạng Nguyên và một lão Phán Quan nào nữa. Nghe thật khó tin
phải không? Tuy nhiên, chính vì tin ngay nên tiểu bối dù bất nhẫn tột cùng
cũng hết dám chạm tay vào họ. Tiếp đó thì, như nhị vị lão tiền bối đã biết,
đã thấy, tiểu bối đang ly khai thì đột ngột nghe mấy tiếng quát gọi. Sợ thật
đấy, tiểu bối cứ ngỡ đã khinh suất để hung thủ phát giác hành tung, thế là
co chân chạy ngay, chạy bất kể phương hướng. Nhân đây xin được thỉnh
giáo, nhị vị lão tiền bối có thể chỉ cho biết đây đang là địa phương nào
chăng?

Lão tăng Thiện Tâm vội hỏi:
- Tiểu thí chủ định về đâu? Đừng ngại. Vì nếu cần, lão nạp càng dễ chỉ

vẽ tiểu thí chủ nên từ đây đi theo hướng nào.

Châu Sách tươi cười:
- Nếu được vậy thì chẳng gì tiện bằng. Mà nhị vị có biết một chỗ gọi là

vùng Phong Thạch chăng? Tiểu bối đã lẻn gia cửu cửu, bỏ đi cũng mươi
mười mấy ngày, cần phải quay về ngay.

Lão đạo giật mình:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.