KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 372

Ào...
Cũng như lão đạo, lão tăng vì hoang mang nên vội lùi tránh tương tự,

không muốn đối kình cùng Châu Sách.

Thấy vậy, Châu Sách bật cười:
- Thảo nào bọn lão chẳng hề ngại đường xa vạn dặm, vẫn kiên trì lặng lẽ

bám theo ta suốt mười ngày qua. Hóa ra vì không dám tin từng có ta đã thời
gian dài phục ẩn ngay trong Hắc Lãnh Thạch Lâm là trú sở của Hắc Minh
hội bọn lão. Nhưng bây giờ dù tin vẫn không dám thẳng thắng đối chiêu, ắt
là vì chờ đợi những kinh động nãy giờ sẽ khiến lũ Bạch Diện Lãnh Công
Tâm viện binh thế nào cũng kéo đến? Nếu là vậy thì chớ mong toại nguyện.
Ta tẩu trước đây. Ha ha...

Vút!
Một tăng một đạo càng thêm ngơ ngẩn, chợt nhìn nhau và rồi cùng nhất

loạt quay lại nhìn vào Hắc Lãnh Thạch Lâm chỉ cách đấy chưa đến trăm
trượng. Đoạn cả hai thận trọng từ từ đi lại gần Hắc Lãnh Thạch Lâm, chẳng
ai nói với ai lời nào.

Nhưng khi đến thật gần, vì cùng hoang mang lo lắng nên cả hai lập tức

cùng nhau nháy mắt ra hiệu để nhất loạt dừng lại.

Hắc Lãnh Thạch Lâm ngay lúc này vẫn im lìm và thật tĩnh lặng.
Dù thế, một tăng một đạo cũng chưa dám tiến vào.
Họ sợ?
Dĩ nhiên, ai lại không sợ dù chỉ cần nghe đến bốn chữ Hắc Lãnh Thạch

Lâm? Huống hồ cả hai không những đã cao niên mà còn đang cùng nhau
diện đối diện với chỗ từng có danh xưng kinh thần khấp quỷ là Hắc Lãnh
Thạch Lâm. Họ sợ là phải.

Và cứ thế, họ đứng mãi cho đến khi hoàng hôn dần buông xuống.
Chợt...
Cạch!
Có tiếng động khô khốc vừa đột ngột vang lên.
Cả hai cùng giật thót cả người vội quay phắt lại. Sở dĩ như vậy vì tiếng

động phát đã ra từ đâu đó phía sau họ, may không phải phát ra ở Hắc Lãnh
Thạch Lâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.