KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 472

thụng luồng gió phần phật uốn khúc cuộn quanh lão.

- Cũng ngoan ngoãn đấy. Vì điều đại kỵ lúc giao thủ chính là sự nóng

nảy. Nhưng dù vậy, với bản lãnh lúc này của thiếu hiệp quả chẳng dễ gây
khó khăn cho lão phu tử ta. Ha ha...

Vù...
Đường Phi Thạch xuất thủ càng trầm ổn hơn với chiêu thức càng về sau

càng chuẩn và lợi hại:

- Như ta thấy, lão bất quá chỉ có bộ pháp là cao minh. Nhưng chỉ sau vài

chiêu nữa thôi, ta tự tin vẫn có cách dồn được lão. Xem đây!

Ào...
Từng chiêu từng chiêu một được Đường Phi Thạch cẩn trọng triển khai,

không ào ào vì nóng vội như lúc đầu mà theo một chủ ý chỉ bản thân là
biết.

Lão nhân qua đó cũng sáng dần mục quang, dõi nhìn theo từng chiêu

từng thức của Đường Phi Thạch, nhưng không phải chỉ để bản thân dễ dàng
thoát qua từng chiêu mà còn có chủ tâm chủ định cũng tự bản thân biết:

- Ngày càng khá hơn rồi đấy. Chỉ tiếc, nếu thiếu hiệp đang tìm cách phát

hiện mọi bộ vị dịch chuyển của lão phu tử thì lại quên rằng cũng đã tự bộc
lộ những gì được thiếu hiệp tự phụ, cho là tuyệt kỹ Xuyên Cương môn. Đó
cũng là một tối kỵ nữa đấy. Ha ha...

Vù...
Vù...
Đường Phi Thạch dần cười nhạt:
- Vẫn có câu: nếu không thả săn sắt thì mong gì bắt được cá rô. Ta muốn

lợi mười ắt phải bỏ đi một vài phân lợi ích của bản thân. Lão không nghĩ
như thế sao? Đỡ!

Ào...
Ào...
Lão nhân bật khen:
- Kể cũng có tâm cơ. Vậy để xem thiếu hiệp thu mười lợi gì? Hừ!
Và lão lại dịch chuyển lẫn thoát, cũng nhanh và ảo diệu như bao lần

trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.