KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 575

Châu Sách đế thêm:
- Nhất định cũng có tiểu nhân, đúng không?
Đường Phi Thạch đành gật đầu:
- Ta nhớ rồi. Quả nhiên lần đó cũng có mặt ngươi. Và sau khi ta và ngươi

cùng bỏ chạy, ta nhớ đã nghe theo lời ngươi đề xuất, hai ta tráo đổi y phục
cho nhau để dễ bề phân khai, mạnh ai nấy chạy.

Châu Sách cứ cười:
- Là ý tiểu nhân lúc đó muốn giúp thiếu gia dễ bề tẩu thoát?
Đường Phi Thạch lại gật:
- Ta thừa nhận, đấy là hảo ý của ngươi.
Châu Sách bật cười thành tiếng:
- Vậy tiểu nhân không bất trung bất nghĩa? Không những vậy mà sau đó

còn ưng thuận để thiếu gia lấy đá nện vào đầu tiểu nhân, để nhỡ bị ai phát
hiện, vì họ hiểu nhầm tiểu nhân là thiếu gia nên không cần tìm thiếu gia
nữa đúng không? Ha ha...

Đường Phi Thạch giật mình:
- Ngươi... sao ngươi biết? Hay là ký ức của ngươi đã... đã...
Châu Sách ngưng cười:
- Có một lần, tiểu nhân may được một hoàn đan dược, nhân đó chợt nhớ

cũng có lần được thiếu gia ưu ái trao tặng tương tự. Và thật ngẫu nhiên làm
sao, toàn bộ ký ức của tiểu nhân theo đó tự quay về. Nhưng trong những ký
ức dần quay về đó, tiểu nhân còn nhớ ngay trước ngày bị phục rượu chính
thiếu gia bảo với tiểu nhân đừng vội hồi gia, còn bảo đó là theo ý phu nhân,
tức thân mẫu của thiếu gia. Không đúng sao?

Đường Phi Thạch vùng nghiến răng:
- Ngươi chớ nói nhảm. Trái lại ta hiểu ý ngươi rồi, vì hận ta luôn đối...
(mất 2 trang 136- 137)
Ngờ đâu thấy Đường Kim Phụng dừng tay, Đường Phi Thạch thừa cơ hội

tấn công Châu Sách:

- Muốn mượn đao giết người ư? Châu Sách ngươi phải chết.
Ào...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.