bắt đầu cảm thấy rằng phải có điều gì đó trong nó. Bạn bắt đầu cảm
thấy bởi vì bạn bị lẫn lộn. Bạn bao giờ cũng muốn ai đó nói cho bạn
cách sống cuộc sống của mình. Bạn bao giờ cũng muốn ai đó lãnh
đạo bạn. Bạn bao giờ cũng muốn ai đó chắc chắn để cho bạn có thể
gạt bỏ cái không chắc chắn của mình. Bạn bao giờ cũng muốn ai đó
biết để bạn không lo nghĩ về cái dốt nát của mình.
Bây giờ ở đây một người tới, và khi người đó công bố một cách bắt
ép, lửa cháy trong mắt người đó và ma thuật trong lời người đó, vài
người nhất định trở thành nạn nhân của người đó - họ sẽ tin cậy vào
người đó. Và nếu bạn nói với những người này, "Các anh là kẻ ngu,"
họ sẽ không nghe bạn. Bởi vì vấn đề không phải là liệu nhà tiên tri
của họ sai hay đúng; khoảnh khắc bạn nói nhà tiên tri của họ sai,
bạn lại đem cái không chắc chắn của họ vào, bạn lại làm cho họ lẫn
lộn. Họ đã bị lẫn lộn rồi; bây giờ họ không còn lẫn lộn nữa - họ đang
theo ai đó.
Ngay cả một Muktananda cũng có thể có tín đồ, có thể kiếm được
tín đồ. Nhìn thấy điều đó tôi đơn giản ngạc nhiên. Tôi không thể thấy
được làm sao điều đó lại có thể. Một Muktananda mà cũng kiếm
được tín đồ sao? Nếu điều đó là có thể, thế thì bạn chờ đợi một
cách không cần thiết - bạn có thể trở thành nhà lãnh đạo lớn. Nếy
Muktananda có thể trở thành thế, thì bất kì ai cũng có thể trở thành
thế.
Tôi biết một người ở Jabalpur là tín đồ của Muktananda, và tôi bảo
anh ta, "Anh đơn giản ngu ngốc. Bản thân anh có thể trở thành
người lãnh đạo."
Anh ta nói, "Làm sao tôi có thể trở thành được? Tôi không biết gì về
tôn giáo cả."
Tôi nói, "Bạn đi với tôi." Tôi định đi Calcutta. Tôi nói, "Bạn chỉ đi với
tôi - bạn im lặng."
Anh ta nói, "Thầy ngụ ý gì?"
Tôi nói, "Chúng ta sẽ chơi một trò chơi chỉ để làm cho bạn rõ ràng
về cách thức mọi sự xảy ra."
Anh ta theo tôi. Tôi nói, "Chỉ một điều thôi: bạn phải không được nói
gì; bạn chỉ giữ im lặng. Khi mọi người hỏi câu hỏi nào đó, thì bạn