Hàng tháng và hàng năm khổ, và thế rồi tới một khoảnh khắc nhỏ.
Và bạn lại ham muốn khoảnh khắc đó, và bạn lại sẵn sàng chịu
đựng nữa. Và cho dù những khoảnh khắc đó chẳng có gì nhiều
nhặn trong nó. Nếu bạn nhìn vào trong nó bạn sẽ thấy nó hổng hoác
bên trong. Điều bạn gọi là vui thích đó có gì bản chất trong nó
không? Hay đấy chỉ là hi vọng để cho bạn có thể bằng cách nào đó
mang theo trong địa ngục này? Không có hi vọng điều đó sẽ quá
khó. Nếu như không có hi vọng nào, làm sao bạn sống được? Ngay
cả một ngày cũng khó; ngay cả để dậy ra khỏi giường vào buổi sáng
cũng khó. Để làm gì? Câu hỏi sẽ nảy sinh, "Tại sao? Tại sao lại dậy
nữa, và tại sao lại đi tới văn phòng nữa, và đi cùng con đường cũ
rích thường lệ ấy, và lại cùng ông chủ ấy, cùng bà vợ ấy, cùng lũ trẻ
con ấy? Để làm gì? Thế là đủ rồi!" Bạn sẽ đơn giản thảnh thơi và
chết trong giường mình. Phỏng có ích gì mà dậy ra khỏi nó? Nhưng
hi vọng rằng cái chưa xảy ra có thể xảy ra hôm nay thì sao... "Có thể
cơ hội bây giờ mới tới cho những điều vẫn còn chưa xảy ra. Người
ta nên dậy và nhận lấy cơ hội này khi nó tới."
Và nó thực sự chẳng bao giờ tới cả. Mọi vui thích đều trong chờ đợi,
trong hi vọng. Tất cả mọi vui thích đều trong tương lai, trong ham
muốn; nó chưa bao giờ là thực tại cả. Và bạn gọi nó là thực sao?
Phúc lạc của tôi không ở trong hi vọng. Tôi không hi vọng vào cái gì
cả, tôi đã bỏ tất cả hi vọng rồi. Thực tế, cái ngày tôi bỏ đi tất cả mọi
hi vọng thì thực tại đã xảy ra cho tôi. Qua hi vọng bạn không cho
phép thực tại xảy ra. Cái ngày bạn vứt bỏ ham muốn, phúc lạc lớn
lao giáng xuống bạn. Nó bao giờ cũng có đó, nhưng bởi vì ham
muốn của mình mà bạn đã bỏ lỡ nó. Bạn đã quá bận bịu thường
xuyên với ham muốn đến mức bạn không sẵn có cho nó, bạn đã bị
đóng lại. Một khi ham muốn biến mất, bạn mở ra, bạn trở thành sẵn
có.
Tôi đã biết thực tại của bạn. Tôi đã sống trong khổ đó lâu như bạn
đã sống trong nó - trong hàng nghìn năm, trong nhiều kiếp sống.
Chắc chắn khó mà tin được vào phúc lạc của tôi, vào chân lí của tôi.
Và câu hỏi nảy sinh, "Người này có thể đang mơ."
Nhưng một điều tôi muốn nói với bạn: cho dù đây là mơ, cho dù nó
có vẻ giống mơ, nó vẫn còn tốt hơn thực tại của bạn. Thử nó đi. Bạn
chẳng có gì để mất cả - nhưng dầu vậy bạn vẫn sợ mất nó thế. Có
thể bạn sợ mất nó tới mức bạn cứ nghĩ rằng bạn có cái gì đó. Nỗi