Hắn thoáng ngạc nhiên, sau đó bỗng dưng cười: "Ta cũng cảm thấy
như vậy".
Tất nhiên hắn thông minh, nếu không cũng không biết được những
chuyện ngay cả Hoàng huynh cũng không biết. Rất nhiều chuyện cho dù
không trải qua, ít nhiều hắn cũng có thể đoán được một chút.
Đáng tiếc, rốt cuộc nàng là người Hoàng huynh thích.
Đương nhiên, càng quan trọng là, nàng cũng đã thích Hoàng huynh,
chính mình phảng phất minh bạch.
Hai người giống như đánh đố nhau, nhưng thật ra trong lòng từng
người đều đã rõ ràng.
Tiết Bích Đào nhẹ nhàng thở ra, nếu là ở hiện đại, có nhiều người
thích mình tất nhiên nàng cao hứng, nhưng là, có thể nói bởi vì ở cổ đại,
mặc dù định nghĩa đều giống nhau, địa vị Tử Quy ở trong lòng nàng cũng
cực kì khác biệt. Có lẽ là bởi vì thiếu, nên mới đáng quý.
Tuy rằng nàng thích Hoàng đế, nhưng chỉ cần bản thân ở tam cung lục
viện, nàng không có biện pháp nói ra toàn bộ mọi việc với hắn. Cứ như
vậy, trong lòng luôn có áp lực khó chịu. Lúc này có người giống như bạn
bè ở hiện đại cùng nàng bình đẳng ở chung tự nhiên, cùng một loại phương
thức tư duy, không thể nghi ngờ làm nàng có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Ngươi sẽ còn đi phải không?".
"Hả?". Bích Đào ngẩn ngơ một lúc, gật gật đầu: "Ừ, lần này có khả
năng sẽ không ở lại lâu".
"Cũng đúng, nghe nói nữ nhân ở nơi đó của các ngươi rất thoải mái".
Hắn lẩm bẩm một câu, sau đó nghĩ nghĩ, tay chống cột đứng lên, đi đến bên