KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 260

Không giống thường ngày - luôn là nũng nịu yêu kiều như làm từ đường
mật.

Gió xuân thổi qua khiến gợn sóng trên mặt hồ tạt tới, mang theo mùi

hương thoang thoảng thanh khiết của lá sen xanh, tuy không quý hiếm gì
nhưng khiến người ta cảm nhận được sức sống.

Quần áo mùa xuân có tay áo rộng, bị gió thổi lật, Bích Đào quay đầu,

tìm nơi cơn gió đến, đôi mắt long lanh khẽ chớp, để gió thổi qua. Lọn tóc
mai rời rạc lại bị phất đến bên má hồng, nhẹ nhàng lay động, có chút ngưa
ngứa. Nàng giật giật cái cổ oánh bạch, muốn dùng vai tới cọ.

Vươn nghiêng bàn tay to, thuận theo ý nàng mà giúp nàng vén sợi tóc

về sau mang tai.

"Đang nhìn cái gì?" Thanh âm kia trầm thấp, ẩn ẩn có chứa ý cười, rồi

lại khiến người ta không nắm rõ được, không biết là có thật sự đang cười
hay không.

Cả đình ríu rít nữ nhân lúc này đều tĩnh lặng lại, hoặc thẹn thùng rũ

mi, trộm liếc khóe mắt, hoặc nhón chân mong chờ, lòng tràn đầy trông
ngóng nhìn nam nhân đứng ở chỗ kia.

Trong lòng Tiết Bích Đào đột nhiên giật mình, nàng che ngực.

Nàng nghĩ, nam nhân được ở trên vị trí tối cao được vạn chúng chú

mục, lại chịu mọi cách mà sủng ái một nữ nhân. Như vậy mặc kệ nữ nhân
kia là cái dạng gì, chắc hẳn lòng hư vinh đều sẽ được đến thỏa mãn cực đại.

Thật đáng tiếc đây không phải xã hội một chồng một vợ.

"Đang nhìn gió." Nàng ăn ngay nói thật, mặt mày buông xuống, từ góc

độ của Hoàng đế lại có thể thấy được má lúm đồng tiền thấp thoáng nơi
khóe môi nàng, xinh đẹp duyên dáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.