KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 311

chúng ta đi qua chỗ Hoàng thượng đổi thuốc."

Ừm, cứu hắn một mạng, phải thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn.

"Chủ tử!" Vân Lũ dậm chân, sợ chủ tử không đàng hoàng.

"Vội cái gì." Người đi ở đằng trước ngoái đầu nhìn lại, cười bỡn cợt,

lại vẫn giải thích cho nàng ấy: "Chúng ta là đi quan tâm thương thế của
Hoàng thượng, lại không phải làm tội ác tày trời. Dù sao đều là vết thương
trầy da, bôi thuốc gì cũng giống nhau, đi đi đi."

Thỉnh thoảng nàng mới có một lần, Hoàng đế sẽ chỉ vui mà không

trách tội.

Đó chính là cái thú vị kì lạ của đế vương.

Lục tục, cũng có người từ lều trại đi ra, mấy vị công khanh đại thần thì

tất nhiên nàng cần tránh đi, nếu là gặp phải nữ quyến, đợi các nàng hành lễ
rồi sau đó có thể rời đi.

Trước chủ trướng ngoại trừ nội thị, cung nữ thì tất nhiên không có

người đi lại, nhìn trộm hành tung của đế vương chính là tội lớn, trừ phi có
việc cần bẩm, còn lại không ai dám bén mảng ở chỗ này.

Bích Đào dừng bước chân, quét mắt nhìn nội thị kia cơ hồ muốn trợn

rớt đôi mắt, nhíu nhíu mi, tiến lên vén mành.

Một cánh tay ngọc nhỏ dài lại nhấc mành lên trước nàng một bước,

chờ đến khi cùng nàng đối diện, hai mắt nhìn nhau, hai người đều có chút
giật mình.

Trong lòng Bích Đào hơi trầm xuống.

Khóe miệng Lục Ngạc thoáng giơ lên, khó có được tâm tình vui vẻ.

Có bao nhiêu lâu không gặp được biểu tình này của nàng ta, liền như mười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.