Sau khi Hoàng hậu nghe xong trong nháy mắt có hoảng loạn, ngược
lại bình tĩnh cười lạnh: "Bảo vệ thật chặt chẽ."
"Rốt cuộc cũng là long tự. Lúc này tuy không có được việc, cũng may
trong lúc vô tình làm nàng ta sẩy thai, cũng không phải không có thu
hoạch. Để cho Trân Tiệp dư lại có thể sinh được Hoàng tử, sợ là lại càng
không biết trời cao đất rộng." Ý nghĩ trong đầu Kim ma ma vừa xoay
chuyển, cuối cùng cũng nói được lời khuyên an ủi.
Hoàng hậu gật gật đầu, trên mặt biểu tình thoáng thoải mái. Đúng vậy,
cũng không phải không có thu hoạch.
Tiết Bích Đào đã xảy thai khó chơi hơn nhiều so với An Phục Linh giữ
được thai nhi.
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an."
Hoàng hậu khéo léo bày ra vẻ tươi cười, quy củ không sai sót, dáng vẻ vô
cùng tốt.
Hoàng Thượng cho đứng lên, cũng không ngồi xuống, chỉ lấy thái độ
như đối chất, chiếm thế thượng phong, chậm rãi nói: "Hoàng hậu, có gì
muốn nói với trẫm không?"
Tiết Bích Đào có thể nghe được chuyện, bản thân Hoàng thượng là
thiên tử sao lại có thể không tra tới chứ? Trước kia không biết, là bởi vì hắn
không muốn biết.
Hậu cung là chiến trường của nữ nhân, suy nghĩ của hắn ở việc hưởng
lạc, hà tất dính vào chuyện thị phi.
Đau như giáp tiêm đâm vào tim, Hoàng hậu tươi cười không đổi:
"Thần thiếp không biết Hoàng Thượng muốn nghe cái gì?"