KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 378

Đầu của Tiết Bích Đào vùi vào trong lồng ngực hắn mà cọ cọ, cái

miệng nhỏ khẽ ngáp một cái, giống như một con mèo nhỏ, nhỏ giọng nói
chuyện: "Cá có thể ăn, Hoàng thượng không ăn được nha."

Trái lại cảm giác thật tốt, khiến cho tinh thần của nàng cảm thấy tốt

hơn một chút.

Hoàng đế nhéo gương mặt trắng mịn của nàng không buông, như là

muốn véo cho chảy nước luôn vậy, hắn cười: "Không bằng trẫm ném nàng
vào trong ao cá, để nàng ăn cho đã luôn, nha?"

Vì khống chế lực nhéo mặt vừa phải nên Tiết Bích Đào không cảm

thấy đau, liền cầm tay của Hoàng đế mà cọ, mắt cười híp lên như vầng
trăng non: "Hoàng thượng, véo vậy tay có đau hay không? Thiếp thân thổi
thổi cho người, phù phù."

Đây tuyệt đối không phải là nàng vuốt mông ngựa, chỉ là nàng cảm

thấy nhéo người còn phải tính toán lực, làm Hoàng đế thật vất vả. Nàng
muốn thông cảm.

Hoàng đế vui vẻ, buông tay sờ soạng một phen, thấp giọng cười mắng:

"Đồ chân chó." Rồi sau đó bảo người truyền thiện.

"Hoàng thượng, thiếp thân ăn những con cá đó, có phải trong ao sẽ

không có cá để xem hay không?" Tiết Bích Đào ngồi ở trên giường, đối với
một bàn mỹ thực trước mặt thì lông mày nhỏ nhăn lại, giống như có chút
phát sầu.

Hoàng đế còn không hiểu nàng sao? Đây là điển hình cho việc muốn

ăn nhưng lại sợ gánh tội liên quan, hắn búng búng cái trán của nàng, cười
nhẹ nhàng bâng quơ: "Để cho bọn họ lại tiến cống là được, nàng ăn đi."

Tiết Bích Đào dựng ngón tay cái lên(like đấy), Hoàng thượng thật khí

phách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.