KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 406

Hoàng đế híp híp mắt, ngược lại thấy vật nhỏ sặc đến khụ khụ, trong

lòng căng thẳng, ôm nàng lại đây vỗ lưng cho nàng thuận khí. Hắn nói:
"Trẫm nói sao nào, bảo nàng bớt nhìn mấy cái thoại bản thần tiên yêu quái.
Bớt làm mấy chuyện nghịch ngợm, cả trẫm cũng không thể giúp nàng.
Hiện tại biết khó chịu chưa?"

Tiết Bích Đào nắm tay mềm, khẽ như bông mà đấm lên người Hoàng

đế: "Còn nói còn nói, qua sông liền hủy cầu kiều, còn mắng cầu làm từ bã
đậu, xứng đáng sụp rớt. Ô ô ô, Hoàng thượng hư, khiến ngươi thoải mái
còn dạy dỗ người ta."

Hoàng đế bất đắc dĩ.

Có điều, có vẻ xác thật là hắn không nên nói ngay lúc này. Vì thế hắn

tiếp tục giúp bảo bối vỗ lưng, cúi người dỗ nàng: "Không khóc không khóc,
là trẫm không đúng. Ngày mai lại sai người làm cá cho nàng ăn?"

Nàng chùi hết phần còn sót lại bên miệng lên trên người hắn, từ nơi

nào tới nên lăn trở về nơi đó đi. Đồng thời anh anh mà khóc quấy: "Hoàng
thượng dỗ người ta như mèo vậy! Người ta không cần ăn cá!"

Hoàng đế bị co lung tung, hết cách mà nói: "Được, không ăn cá. Vậy

nàng nói đi, lại muốn trẫm đáp ứng cái gì?" Một khi nàng quậy không thôi,
nhất định lại có việc. Nhưng hắn cố tình chiều theo nàng quấy, sủng nàng
đến vô pháp vô thiên.

"Người ta không thích Khúc cái gì gì đó kia đâu, về sau Hoàng thượng

không được đi tìm nàng ta." Tiết Bích Đào nghiêng đầu nghĩ nghĩ, làm ầm ĩ
nửa ngày thì quên luôn tên nữ nhân kia, dứt khoát liền cầm cái gì gì đó vào
thay thế. Dù sao Hoàng đế biết là ai là được.

Hoàng đế kinh ngạc: "Nàng với nàng ta từng va chạm?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.