KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 607

Bích Đào không để ý, hiện tại nàng cảm thấy so với Bùi Bảo lâm, Ôn

Ngự nữ đáng yêu hơn nhiều. Vì thế chờ Tống ma ma như thường lệ mà
kiểm tra qua, nàng tiếp nhận chén nước uống mấy miếng ấm dạ dày rồi
không làm khó nàng ta nữa.

"Cảm giác như thế nào?" Hoàng đế mang theo lo lắng hỏi han nàng.

Bích Đào vừa hé nụ cười nói: "Khá hơn nhiều rồi." vừa rút khăn lau

vệt nước nơi khóe miệng. Có lẽ là do phân tâm nói chuyện với Hoàng đế,
khăn lụa kia không cẩn thận tuột khỏi tay, rơi xuống mặt đất.

Không đợi cung nữ đi nhặt, Bích Đào đặt ánh mắt lên người Bùi Bảo

lâm, cười nói đương nhiên: "Làm phiền Bùi Bảo lâm giúp bổn cung nhặt
cái khăn lên."

Việc này so với đi nấu nước còn muốn khó khăn hơn. Ít nhất nấu nước

là ngầm đi, âm thầm sai cung nữ bên người làm cũng được. Hiện giờ lại là
mọi người nhìn trừng trừng, mà nàng còn không có lý do để cự tuyệt.
Chẳng lẽ nói vì danh dự của phi tần nên không thể làm chuyện của cung nữ
như này sao? Nàng sợ nói như vậy rồi, sau khi rời khỏi đây Hoàng đế sẽ
cho rằng nàng làm bộ làm tịch lên mặt, cả phòng phi tần, làm sao đến lượt
nàng - một từ lục phẩm Bảo lâm luôn mồm nói danh dự phi tần?

Nàng cụp mi rũ mắt đáp: "Vì nương nương phân ưu là vinh hạnh của

thiếp thân." Sau đó nàng tiến lên, khom lưng trước mặt Bích Đào, nhặt
chiếc khăn trên mặt đất lên, còn thực cẩn thận phủi đi bụi bẩn, rồi đưa đến
trước mặt Bích Đào.

Bích Đào vuốt ve bụng, liếc mắt nhìn cái khăn kia một cái không thèm

quan tâm, cười nói: "Đều làm dơ rồi, thưởng ngươi đấy."

Bùi Bảo lâm gần như không thể duy trì được khuôn mặt tươi cười kia

nữa, bàn tay nắm khăn xiết chặt, tạo ra vô số nếp nhăn trên vải gấm, nhăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.