KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 882

không đầu không đuôi.

Hoàng đế nhìn thấy nàng không thèm cầm khăn tay, trực tiếp trở tay

liền lau nước mắt, trong lòng không biết ra sao, cảm thấy nàng như vậy cực
kỳ chân thật. Đợi khi tầm mắt chạm đến hốc mắt đỏ bừng vì khóc của nàng,
không khỏi duỗi tay ra, một câu hỏi kia lại lọt vào tai, hắn tay dừng một
chút: "Hả?"

Bích Đào cầm bàn tay mà Hoàng đế duỗi tới, nhân thể áp lên bên má

mình. Nàng nghiêng đầu, dường như người ương bướng ném tô chén vừa
rồi không phải nàng, hơi có chút ngây thơ mà nói: "Nếu ta yêu Hoàng
thượng, Hoàng thượng liền độc sủng một mình ta?"

Vì vừa lau qua nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều của nàng

mang theo chút lạnh lẽo. Hắn vuốt ve má nàng, ý niệm ở trong lòng thì đảo
lộn trăm phương ngàn hướng. Đúng là ở tiền triều có ví dụ tương đồng,
nhưng hắn chưa bao giờ có suy nghĩ qua là sẽ làm như vậy, hoặc là nói, hắn
đã quen với hình thức cũ, cho nên trước nay không khi nào hắn nghĩ rằng
chỉ có thể lựa chọn một người. Kỳ thật coi như có đến nơi khác thì hắn đều
sẽ không tự chủ được nhớ mà tới vật nhỏ. Nhưng là...

"Nàng nói sẽ yêu trẫm, liền thật sự có thể yêu?" Hoàng đế gấp gáp

trong lòng nhưng vẫn ung dung nhìn nàng.

Lời nói cũng đã nói đến mức này, lại nhìn thái độ của Hoàng đế. Căng

thẳng trong lòng Bích Đào thoáng thả lỏng, nàng lại bày ra tư thái ngày
thường một cách quen thuộc, cọ cọ bàn tay của Hoàng đế, ngọt thanh oán
giận: "Hoàng thượng cho rằng ta không khổ sở sao... Tuy rằng có vẻ ta chỉ
có một chút, một chút yêu Hoàng thượng như vậy. Nhưng đó đều là bởi vì
ngoại trừ ta ra, Hoàng thượng còn có rất nhiều rất nhiều nữ nhân. Nếu ta cứ
ngây ngốc như vậy mà dâng cả trái tim bổ nhào vào Hoàng thượng..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.