khống chế toàn cục. Nhưng chỗ của Bích Đào, hiện giờ không cần như thế.
Sơ Hiểu hiếu động, một tay bung dù, một tay còn duỗi xuống nghịch
nước, miệng hỏi: "Sao chủ tử đột nhiên lại muốn đi chèo thuyền?"
Còn có thể vì cái gì chứ, chẳng phải những ngày qua trong cung quá
nhàm chán hay sao:"Cũng không thể cả ngày nhốt mình ở Dực Khôn
cung." Nàng nói.
Đặt mu bàn tay lên trán, nàng giương mắt nhìn bầu trời, trời xanh mây
trắng. Màu xanh lam giống như lúc trẻ con mới sinh ra, dường như khẽ
chọc một cái thì vỡ ra, màu trắng thì như màu sữa được vắt ra sền sệt, nếu
những giọt mưa rơi xuống từ trong đó, không chừng hương sữa sẽ bay khắp
tứ phía cũng nên.
Nghĩ như vậy, nàng lại nhớ tới tiểu Thừa Cảnh đang đi học, trong lòng
chợt mềm mại hơn, mắt nàng cong lên, cười nói: "Chờ Thừa Cảnh học
xong, gọi người đưa hắn tới đây."
Sơ Hiểu đáp lời: "Tiểu chủ tử mấy ngày nay chạy qua chạy lại giữa
tẩm cung với học đường, không có thời gian nghỉ ngơi, nô tỳ nhìn thấy rất
vất vả."
"Cũng chỉ mới mấy ngày." Bích Đào cười: "Ta mà cho hắn chơi nhiều
một lát, chính hắn lại không vui. Nhìn một xe đầy đồ chơi lại cau mày, rõ
ràng là dáng vẻ ông cụ non."
"Có thể thấy được tiểu chủ tử trưởng thành sẽ trầm ổn." Sơ Hiểu cười
hì hì tiếp lời.
"Bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ mà." Bích Đào vươn đầu ngón tay ra
dấu độ cao một chút: "Lớn thêm chút nữa đã là thiếu niên. Thiếu niên nên
có dáng vẻ thiếu niên."