KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 892

Sơ Hiểu ngừng vẩy nước, hơi có chút mờ mịt tự hỏi: " Dáng vẻ thiếu

niên..."

"Ngày xuân hoa hạnh rơi đầy trời, ngoài đồng thiếu niên nhà ai bước

phong lưu..." Bích Đào ngẩng mặt phấn đón ánh nắng, cười như hoa xuân:
"Nhi tử của ta phải là thiếu niên phong lưu làm trăm ngàn thiếu nữ say mê
mới phải."

Sơ Hiểu: "... Những này nghe rất tuyệt, chỉ là chủ tử......" Cho dù xuất

phát từ động cơ hay quá trình của người, đều không có vẻ như là chuyện
thuần khiết là sao vậy.

Bích Đào không đáp, khi nàng nhìn ra giữa đám lá sen cao thấp, lại bị

hấp dẫn ánh mắt bởi một đoá sen hồng cực lớn đang nở rộ. Trên cành sen
đang vươn mình để từng cánh hoa rực rỡ tinh tế nở ra. Nhụy hoa được mưa
gột sạch lộ ra màu hồng nhàn nhạt. Giống như màu hồng tiên diễm đó chảy
ra từ chỗ màu hồng đậm nhất giữa đoá hoa rồi chảy đến từng cánh hoa
nhọn nhọn, tươi đẹp rực rỡ.

Nàng nhìn đến không dời mắt được, hơn nữa cũng không xa thuyền

lắm, liền vịn lan can thuyền, vươn người ra hái.

Đúng lúc phía bên kia cũng vươn tới một bàn tay, cùng là mười ngón

tay được sơn màu đỏ như lửa, một người muốn ngắt cành sen, một người
muốn hái đài hoa, dưới làn nước trong veo của hồ nước phản chiếu, Bích
Đào thấy đàn cá chép đỏ đang vẫy đuôi bơi lội tranh thức ăn. Bích Đào
giương mắt nhìn, bên kia lại là Trinh Bảo lâm đang xoay người nhô thân
mình ra khỏi thuyền. Đôi mắt ẩn tình của đối phương hơi loé lên sự kinh
ngạc, tiếp đó lại do dự, sau đó Bích Đào cảm thấy lực hái hoa của nàng ta
quả thực nhẹ đi rất nhiều.

Nàng thuận thế mà hái, thản nhiên cười với nàng ta một cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.