KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 902

"Nô tỳ cũng cho là như vậy". Vân Lũ nhoẻn miệng cười, trong lòng

bỗng cảm thấy tràn đầy ấm áp. Nàng lui đến đứng một bên, sai người đi
phòng ăn nhỏ truyền lời, thỉnh thoảng lại chỉ huy cung nhân dọn dẹp dụng
cụ tắm gội, động tác nhanh mà không rối.

Hoàng đế bước đến ôm lấy vai của nàng, kéo nàng nửa ôm vào trong

ngực, giọng nói mang theo ý cười truyền đến tai nàng: "Người trong cung
của nàng được quản giáo rất tốt".

"Đi theo chủ tử như thiếp, các nàng có muốn học thói hư cũng khó".

Khi nói khuôn mặt của nàng tràn đầy vẻ đắc ý, từ đầu đến cuối đều không
có một chút xấu hổ nào.

Đứa nhỏ ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn phụ mẫu của mình trêu ghẹo nhau

cũng nể tình gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại rất đáng yêu nói:
"Nương là tốt nhất".

Chờ đến khi nó thấy được ánh mắt tán thưởng của Bích Đào, đôi mắt

cong cong như thành trăng non, nụ cười thật sáng lạn nói: "Con cũng rất
tốt".

Vẻ mặt lúc này của nó rất giống với phụ hoàng của mình, cùng có đôi

mắt dài, hẹp, hai hàng lông mày nhỏ nhíu nhíu, mắt khẽ híp lại, trong mắt
long lanh như có hơi nước. Nhưng những lúc cười lên, khoé mắt hơi cong
cong lại rất giống với mẫu thân của nó.

Nhưng mà từ trước đến nay nó rất ít khi cười.

Bích Đào vẫn cảm thấy là bởi vì khi hắn còn chưa biết đi đã bị Hoàng

đế khi dễ đến thảm thương, ví dụ như là cù sau lưng hắn, khi đó Hoàng đế
luyện thành tuyệt chiêu. Có lẽ là do đã cười nhiều quá nên học cách nhíu
mày, sau khi hết cười sẽ làm vẻ mặt nghiêm túc không muốn cười nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.