KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 966

nói rằng, khi nàng ta làm tỳ nữ đại để cũng là một người tinh tế xấp xỉ
Phụng Tử, quen cẩn thận chặt chẽ, cho nên Bích Đào vào cung lâu như vậy,
hiếm khi nhìn thấy thời điểm nàng ta ra mặt.

Nhưng ở phi vị đã lâu rồi, có cẩm y ngọc thực tẩm bổ, lại không có

tâm tư tranh sủng vặn vẹo, thần thái của nàng ta so với Phụng Tử nhiều hơn
một chút yên lặng đạm nhiên, khi đối diện với Bích Đào không có vẻ co
rúm.

Bích Đào xoa bụng nhỏ, cười trả lời: "Đây hẳn là một đứa trẻ nghịch

ngợm, trái lại ta chưa từng cảm thấy khó chịu."

Hiền phi không khuyên nữa, chỉ phân phó cung nhân đứng cạnh, sai

hắn dâng một chén canh màu quất vàng đến trước mặt Bích Đào, nàng ta
cười giải thích: "Trứng ngỗng hoàng liên và mật ong cùng nấu lên, thai phụ
ăn có tác dụng an thai. Tuy thân mình không có gì không khoẻ, nhưng cũng
là tốt cho hài tử trong bụng."

Bích Đào tinh tế quan sát mặt mày nàng ta, cũng không khẩn trương

thấp thỏm, quan tâm nhưng không quá đà, chỉ là gãi đúng chỗ ngứa.

Hơn nữa "cảnh giác" cũng không vang lên, có thể thấy được canh này

không có vấn đề. Tuy rằng đoán không ra vì sao Hiền phi lấy lòng nàng,
nhưng từ trước đến nay nàng không phải người không phóng khoáng, vì là
người khác đưa tới mà không uống.

"Đa tạ."

"Không dám." Hiền phi cười, quay lại nghiêm túc như cũ mà xem xiếc

ảo thuật. Chỉ là trong lòng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra Quý
phi không phải người không bao dung nổi người khác.

Bích Đào nhẹ liếc Vân Lũ, thả nhẹ một ánh mắt, tiện đà bưng chén lên

thong thả ung dung nếm mấy ngụm. Vân Lũ hiểu ý, sau đó, hơn phân nửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.