KỶ NIỆM ĐÀN BÀ - Trang 35

Quang đứng như trời trồng, mắt anh đỏ ngầu nhưng mặt thì tái mét, hai tay
run rẩy.
- Nó đã làm gì chưa?
Thục ôm mặt khóc nức nở:
- Em chết rồi anh ơi.
Quang giận dữ đá ngã cái bàn đầu giường, ly tách trên đó rơi vỡ loảng
xoảng. Anh giận dữ hét lên:
- Quân chó đẻ!
Cuối cùng anh ngồi xuống ghế, tuyệt vọng nhìn cô em gái. Lúc ấy anh nghe
tiếng chân hấp tấp của má anh từ cầu thang bước lên.
- Gì thế hả con?
Quang nói cho bà biết sự việc, người đàn bà ngã lăn ra nền nhà bất tỉnh.
Thục hốt hoảng nhào xuống giường ôm lấy má. Người đàn bà đã tỉnh dậy
lấy tay đè lên ngực mình. Bà kêu lên:
- Trời ơi, cả tương lai của đời con đều tuỳ thuộc vào ngày hôm nay. Con có
biết không. Quang, con có nghe má nói gì không?
Quang ngồi không nhúc nhích. Thục vẫn run rẩy và hoảng loạn:
- Má đừng lo cho con. Không ai biết chuyện này đâu. Con không để cho ai
biết đâu, má ơi.
Nàng lảm nhảm như điên rồi bất thình lình chụp chai dầu nóng trong tủ
thuốc, uống cạn.
Mười lăm phút sau Thục đã nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện Chợ
Rẫy. Những biện pháp cấp cứu đã được thực hiện đúng lúc và Thục tỉnh
dậy rất nhanh. Nhưng đầu óc nàng hãy còn rất mơ hồ về mọi việc. Nàng
cảm thấy mình vừa trải qua một cuộc đắm tàu, bị dạt vào vùng đất xa lạ.
Nàng phải phấn đấu để thích nghi với hoàn cảnh mới và tồn tại trong nỗi cô
đơn hiu quạnh. Nàng thấy mình đang đi dưới mặt trời thiêu đốt mà vẫn rét
run. Nàng bị cuốn trôi qua những ngọn đồi, những cây thông trụi lá, những
vùng cỏ gai nhọn hoắt và đã úa tàn. Rồi Vẩn Thạch hiện ra, càng lúc càng
lớn lên che lấp cả trời đất, nàng lại rơi vào cơn mê. Nàng chạy băng trên
đồi, má nàng đuổi theo. Nàng la lớn: Má về đi, con lạy má, má để con chết
cho rồi, nhưng má nàng cứ rượt theo cho đến khi nàng kề miệng hố, nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.