KỶ NIỆM ĐÀN BÀ - Trang 37

Đào Hiếu

Kỷ niệm đàn bà

Chương 6

Thục trở lại Đà Lạt sớm hơn dự định mấy ngày. Nàng hơi bị choáng váng
vì nắng quá rực rỡ. Nàng cảm thấy mình nhẹ như chiếc lá khô, nàng bước
đi ngơ ngác, mệt mỏi.
Sự trống trải của căn phòng trọ làm nàng sợ hãi. Thục ném hành lý xuống
giường rồi ra ngoài hiên. Nàng muốn trở về Sài Gòn ngay tức khắc. Nàng
sợ hãi căn phòng trống trải và cô đơn này. Ý muốn trở về Sài Gòn lại thôi
thúc nàng. Thục băng ra đường cái. Lúc đứng ở đầu dốc nàng mới thấy
mình điên rồ. Ánh nắng rực rỡ của buổi trưa làm nàng tỉnh táo hơn. Nàng
gọi một chiếc xe thồ đến nhà Vẩn Thạch. Ở đó nàng gặp Xuân, người đàn
bà có bức hình treo ở phòng khách.
- Ông Thạch có đây không, thưa bà?
- Thạch nào?
Nàng ngượng nghịu nói:
- Xin lỗi, tôi muốn hỏi người đàn ông thường mặc chiếc áo khoác màu
vàng sẫm.
Người đàn bà kêu lên:
- A, ảnh đi Nha Trang rồi.
- Bà có thể cho tôi biết địa chỉ không? Tôi có chuyện cần gặp ông ta lắm.
Người đàn bà bảo Thục chờ một lát rồi quay vào trong, lát sau đem ra một
tấm các-vi-dít đưa cho Thục.
- Ảnh thường ở chỗ này, đó là nhà một người bạn.
Thục cám ơn rồi hấp tấp đi ra bến xe cho kịp chuyến chót. Nàng đến nơi
lúc xế chiều và tìm nhà hắn cũng không mấy khó khăn. Đó là một căn nhà
nhỏ nhưng khá sang trọng, có một ít cây ăn trái.
Thục đẩy cánh cổng bước vào, đi thẳng vô nhà. Một người đàn ông đang
ngủ trên chiếc ghế dựa, vẻ mặt mệt mỏi.
Thục chạy đến bên hắn. Hắn rũ ra như con thú đói đã lâu ngày. Hắn chỉ kêu
lên được một tiếng vô nghĩa rồi phục xuống đất. Nàng đỡ hắn lên và khám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.