KỶ NIỆM ĐÀN BÀ - Trang 48

Thục uống rượu rất khá mặc dù không tập tành gì cả.
Sáng hôm sau gã đàn ông râu rìa lái chiếc Toyota Corona đến như đã hẹn.
Đó là một bãi đậu xe kín đáo phía sau lưng khách sạn Độc Lập.
Vẩn Thạch cho máy xe nổ một lát rồi xuống xe quan sát cái mã bên ngoài.
Hắn dùng ngón trỏ quẹt khói ở ống “pô” đưa lên gần mắt xem khói rồi giao
tiền ngay. Gã râu rìa cười hề hề rồi lui ra nhưng Thạch đã gọi lại:
- Ê Trọng! Tôi quên mất chú là trung uý hay đại uý?
- Cái đó dễ mà bác sĩ. Muốn đại thì đại, muốn trung thì trung.
Thạch cười:
- Hôm nay cậu được thăng cấp thiếu tá. Tối nay đến quán số 6 đợi tôi.
Buổi chiều Hưng lái chiếc xe Datsun của mình chở Xuân còn Vẩn Thạch
thì lái chiếc Toyota mới mua chở Thục. Họ đến văn phòng thẩm phán Như.
Ông ta chỉ mới ngoài bốn mươi nhưng tóc đã bạc. Bọn Thạch được tiếp đón
rất vồn vã. Thạch nói:
- Mời cán bộ ra coi xe.
- Có rồi à? Sớm quá vậy. Tôi tưởng cũng đến tuần sau.
Ông thẩm phán bước đến gần chiếc xe mới tinh.
- Ta đi thử một vòng chứ?
- Thưa ngài, tất nhiên.
Hai chiếc xe nối nhau chạy trên phố.
Viên thẩm phán có vẻ hài lòng ông nói:
- Tôi có lời khen anh.
- Vậy mời cán bộ ghé quán cà phê ta nói chuyện.
Khi đã ngồi vào quán, Thạch giới thiệu Hưng với viên thẩm phán.
- Đây là anh Luân, cán bộ của sở cảnh sát giao thông. Anh sẵn sàng lo cho
ông đầy đủ hồ sơ xe.
Thẩm phán nói:
- Cám ơn các bạn. Chuyện đó tôi tự lo được.
Ông nói xong móc tiền ra thanh toán ngay. Thạch chỉ mở hé cái gói giấy
liếc qua mấy cọc bạc năm ngàn rồi bỏ gọn vào xánh mình.
Hắn cười hỏi:
- Thưa ngài, điều mà ngài vừa làm nếu đặt dưới quyền xét xử của ngài thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.