KỶ NIỆM ĐÀN BÀ - Trang 55

Hai người công an lại xuất hiện và đưa Vẩn Thạch đi.
Còn lại một mình Chương ngáp dài. Anh không thấy muốn ăn trưa mặc dù
khi sáng anh chỉ uống có một tách cà phê đen.
Hôm sau Chương cho gọi Hưng đến trình diện. Anh chàng đại uý giả này
đã mất đi cái vẻ ngổ ngáo của hôm trước, ủ rũ và lo lắng. Hắn rút bao
Dunhill ra mời Chương.
- Cất đi, Chương nói, ở đây không được phép hút thuốc.
Hưng ngồi xuống ghế nhẹ như chiếc lá. Chương bắt đầu:
- Tên thực anh là gì?
- Dạ, Vũ Duy Hưng.
- Không phải, đó là tên giả. Tôi hỏi tên trong khai sinh của anh.
- Thưa thiếu uý, em đâu có khai sanh.
- Tại sao không có?
- Em làm mất.
- Anh đào ngũ năm nào?
- Nói thực thiếu uý, từ nhỏ tới giờ em chưa đi lính một ngày nào.
- Ai cung cấp giấy tờ giả cho anh?
- Ông dược sư.
- Ai cung cấp bạch phiến?
- Dạ, em không biết.
- Anh không nhận trực tiếp à?
- Dạ không.
- Tên Khiêm biết không?
- Chắc ổng biết.
Chương ra hiệu dẫn can phạm ra. Khi cánh cửa phòng khép lại, chàng hoàn
toàn mệt mỏi. Chàng xếp hồ sơ lại và đi về.
Gió biển thổi mát rượi. Chàng thả dọc theo bãi cát phẳng.
Mặt biển xám và đục ngầu, chân trời lẫn trong khói sóng mờ mịt. Bãi biển
vắng người buồn như một vùng đất hoang. Chàng biết mình vẫn còn yêu
Thục nhiều lắm. Chàng nghĩ rằng đây là lúc chàng phải giành lại Thục. Đó
không phải chỉ là một ước muốn mà còn là nghĩa vụ của chàng. Chàng thấy
rằng mình phải gặp lại Thục để thuyết phục nàng trở về cuộc sống cũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.