KỶ NIỆM ĐÀN BÀ - Trang 9

Chương quay sang Trâm:
- Chị là bạn của Quang hay Thục?
- Tôi học cùng lớp với Thục. Hình như anh có chuyện gì buồn phải không?
- Chị rất tinh ý. Ngày mai tôi đã đi rồi.
- Anh đi nước ngoài à?
- Không. Tôi đi học ngành công an.
- Anh thích nghề ấy lắm à?
- Tôi thi hoài không đậu. Và ba tôi đã khuyên như thế. Gia đình tôi ai cũng
làm công an cả.
Trâm cười khúc khích:
- Đối với tôi đó là một lời đe doạ.
Chương bật cười. Hai người lại nâng ly. Trâm mời Chương liên tục. Cô
uống rượu một cách sành điệu, điều đó làm Chương thích thú. Nỗi buồn khi
chiều dường như đã tan hết. Hai người uống tràn. Trong cơn mơ màng
chàng nghe có tiếng ai hát, chàng không biết có phải cái bóng hồng mờ
nhạt đang đứng trước mặt mình là Thục không nhưng tiếng hát ấy làm
chàng nao lòng. Chàng ngã người ra sau, để mặc cho tiếng hát vuốt ve.
Bỗng dưng có người nào đó giúi vào tay chàng một chiếc khăn nhỏ, chàng
muốn giữ bàn tay người đó lại nhưng lại nắm vào khoảng không. Tiếng vỗ
tay vang lên, Chương như chợt tỉnh. Chàng nói với Trâm:
- Tôi xin phép ra ngoài một chút.
Chàng định rửa mặt cho tỉnh táo nhưng khi ra đến sân chàng mới biết là
thành phố đang chìm ngập trong một cơn mưa rả rích, đường phố loang
loáng ánh đèn, vắng ngắt và lạnh lẽo. Tự nhiên Chương không muốn quay
vào bàn tiệc nữa. Chàng cúi đầu cay đắng bảo thầm: Mình dư thừa trong
thế giới đó. Dư thừa. Tiếng cười nghe lẫn trong tiếng vỗ tay tán thưởng.
Chàng bước ra đường, men theo hè phố.
Gió càng lúc càng lạnh, rượu làm cho chàng muốn nôn mửa. Khi chàng đón
được chiếc xích lô thì đã say mềm. Người phu xe hỏi:
- Về đâu?
Chàng nói địa chỉ và gục xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.