Xe ca sắp khởi hành. Một người đàn bà ngoại quốc trạc bốn mươi lăm tuổi
bước lên xe, ngơ ngác một lúc mới tìm được ghế trống. Chỗ đó ở giữa Thục
và một người đàn ông đứng tuổi. Thục chỉ liếc bà ta một thoáng rồi lim dim
mắt. Người đàn bà ngoại quốc khốn đốn vì cặp mông to tướng của mình.
Người đàn ông bèn nhích người một chút để cho bà ta được thoải mái. Bà
ta nói cám ơn. Người đàn ông mỉm cười với bà. Người đàn bà muốn gợi
chuyện, bà ta nói bằng tiếng Pháp:
- Đây là lần đầu tiên tôi đi Đà Lạt. Không biết thành phố đó như thế nào.
Người đàn ông hỏi:
- Bà đi du lịch?
- Không. Tôi là nhân viên của UNICEF. Tôi mới sang đây được một tuần.
Khí hậu ở Đà Lạt như thế nào?
- Bà đừng lo. Nó rất hợp với người Châu Âu.
Hai người trao đổi với nhau một số vấn đề về xã hội, về trẻ em, về nạn đói.
Thục không thạo tiếng Pháp lắm mhưng nàng cũng hiểu đại khái nội dung
câu chuyện. Nhưng chỉ một lúc sau thì những cảnh vui nhộn trên đường
phố lại cuốn hút nàng.
Khi đến phi trường người đàn bà ngoại quốc và người đàn ông nọ không
rời nhau. Họ ngồi đợi trên cùng một chiếc ghế dài và uống bia với nhau.
Chuyến bay khởi hành trễ hơn thường lệ mười phút. Thục không muốn
chen lấn nên ngồi nán lại vì thế khi ra đến cầu thang máy bay thì nàng xếp
ở hàng cuối. Nhưng chỉ một lúc sau Thục quay lại đã thấy cái cặp Pháp-
Việt ấy đứng lù lù. Họ nói chuyện với nhau rất nhỏ, không biết người đàn
ông nói gì nhưng bà đầm già nọ cười luôn miệng.
Sự chậm trễ của Thục cộng với sự chậm trễ của cặp đó đã khiến Thục phải
ngồi cạnh họ một lần nữa nhưng lần này nàng lại ngồi sát người đàn ông.
Thục hơi khó chịu và mất tự nhiên. Còn cái cặp nọ thì cứ nói chuyện rù rì
mãi. Nàng thấy mình gặp xui trong chuyến đi này và nhắm mắt lại cố ngủ
nhưng chỉ một lúc lại choàng dậy vì nghe có tiếng nổ lạch tạch ở động cơ
phía trái. Tiếng nổ càng lúc càng nhiều làm cho mọi người hốt hoảng. Thục
nhìn ra chỗ động cơ bị trục trặc thấy rõ những tia lửa từ cánh quạt bắn ra.
Máy bay rung lên. Hành khách bắt đầu nhốn nháo.