KỶ NIỆM ĐÀN BÀ - Trang 13

Thục giật mình, nàng thoát ra khỏi trạng thái mơ màng lúc đầu và nhớ lại
tất cả. Nàng hỏi:
- Tôi có bị tàn tật không?
- Cô khỏi lo. Cô chỉ bị ngất đi vì xúc động mà thôi. Người anh cô đã đem
cô ra khỏi đám đông hỗn loạn trong đám cháy.
- Anh ấy đâu rồi? Thục hỏi.
- Ông ấy đã tỉnh trước cô nhưng vì vết thương trên đầu khá nặng nên chưa
dậy được.
Thục xoay nghiêng người lại, nàng ngạc nhiên khi thấy mình làm cử động
đó một cách dễ dàng. Nàng ngồi dậy không mấy khó khăn.
- Chị cho em đi thăm anh ấy được không?
- Phải có lệnh của bác sĩ mới được.
Thục lại hỏi:
- Tai nạn cách đây mấy ngày rồi?
- Mới sáng nay.
- Anh ấy bị thương nơi nào trên đầu?
- Ngay trên sóng mũi. Vết thương rất sâu, mất nhiều máu.
Người nữ y tá quay đi. Thục đến bên cửa sổ. Khuôn mặt trầm tĩnh của
người đàn ông hiện ra giữa vòm lá xanh bên ngoài. Nó có chút gì dửng
dưng, hờ hững. Giữa lúc mọi người nhốn nháo kêu khóc cầu nguyện thì nó
bình thản hút thuốc, nó cười chế diễu. Nhưng chắc chắn là bây giờ nó
không thể cười với một vết thương sâu trên mặt.
Bác sĩ đến, bảo Thục trở lại giường nằm rồi đặt ống nghe lên ngực nàng.
Ông nói:
- Ngày mai cô xuất viện được. Bây giờ cô có thể đi dạo một lát cho khuây
khoả.
Thục sang một hành lang ngắn đến khu hậu phẫu. Nhờ sự hướng dẫn của
người y tá trực nàng tìm ra phòng của người đàn ông không mấy khó khăn.
Căn phòng này rất yên tĩnh. Thục đứng im nơi cửa khá lâu. Nàng muốn biết
đích xác chỗ hắn nằm và lại thẳng nơi đó hơn là phải đi kiếm dọc theo các
giường bệnh.
Trong ánh sáng êm ả của buổi chiều trên cao nguyên hắn nằm bất động trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.