KỶ NIỆM ĐÀN BÀ - Trang 14

chiếc giường nhỏ kê gần cửa sổ. Hắn không để ý đến người đang đến mặc
dù hai mắt đang mở nhìn vào một cái gì vô hình trước mặt. Khi Thục đến
sát bên, hắn nhìn nàng với vẻ ngơ ngác. Cánh tay dài tái mét đặt bất động
trên tấm ra trắng. Nàng thấy những ngón dài, thon thả. Gương mặt hắn
phẳng lặng đến nỗi Thục có cảm tưởng hắn không hề có ý thức về chung
quanh. Điều đó làm nàng sợ. Nàng lên tiếng:
- Ông không nhận ra tôi sao?
Hắn cười. Nụ cười thô kệch, lạnh lẽo.
Thục lại hỏi:
- Ông đã nhắn tin cho người thân chưa.
- Tôi không có người thân.
- Sao vậy?
- Không sao cả. Cô có vẻ đã bình phục?
- Bác sĩ nói ngày mai em xuất viện.
Thục ngồi xuống bên mép giường, bây giờ nàng mới thấy hắn có bàn tay
đẹp hơn bất cứ bàn tay nào nàng gặp trên đời. Bàn tay tái xanh với những
ngón dài quý phái trở nên linh động lạ thường giữa màu trắng của tấm ra
mỏng. Thục tránh không nhìn vào mắt hắn, nàng nói:
- Người ta bảo ông đã cứu tôi ra khỏi đám đông mắc kẹt trong phi cơ. Họ
đều nghĩ ông là anh ruột tôi.
- Sao vậy?
- Họ bảo ông như một kẻ liều lĩnh. Tại sao ông làm thế?
- Tôi làm vì bản năng nhưng thật rủi ro khi phải trở thành hiệp sĩ.
- Tôi không xem ông như thế nhưng điều đó làm tôi lo ngại. Người ta nói
ông đi ngang nhiên vào trong lửa như kẻ muốn tự sát. Tại sao vậy?
Người đàn ông thở dài. Hắn nói một cách chậm rãi:
- Cô nên về nghỉ đi. Có lẽ tôi chưa đến nỗi tuyệt vọng như thế.
Thục buông tay người đàn ông ra và quay đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.