KỴ SĨ THỨ 5 - Trang 297

Tôi xem xét kĩ bằng lái xe của Feirstein, dạ dày cuộn lên còn

tim thì chùng xuống.

Người đàn ông này không có vũ khí, cũng chẳng có cái cúc nào

trong người cả. Khỉ thật, anh ta thậm chí còn có chứng nhận về việc
đã hiến tặng bộ phận cơ thể trong giấy tờ nữa chứ.

“Anh đang làm gì ở đây vậy ?” Tôi hỏi yếu ớt.

“Buổi tối tôi ở đây. Carol đang bị máu trắng. Giai đoạn cuối”.

Tôi nuốt khan: “Tôi xin lỗi”, tôi nói với Feirstein, “Điều vừa

xảy ra là một sự nhầm lẫn tai hại, và lời xin lỗi của tôi không thể nào
bù đắp được”.

Người đàn ông gật đầu, đẩy tôi ra khỏi ngưỡng cửa, điều mà

tôi lấy làm biết ơn. Tôi nói với vợ anh ta: “Chị giữ sức khỏe nhé”.

Sau đó tôi và Cappy bước ra khỏi hành lang.

“Này, tôi cảm thấy thật tồi tệ Cappy ạ. Cứ như thể mọi việc

đang đi xuống ấy. Người đàn ông chỉ đang lén ngủ trên sàn. Làm
sao tôi có thể ngu ngốc tới mức ấy cơ chứ ?”

“Nó thường xảy ra mà sếp”, anh ta nhún vai, “quay lại sảnh

nào”.

Cappy quay trở lại vị trí của mình còn tôi thì quay trở lại

phòng đợi bên ngoài Phòng cấp cứu.

Tôi hết sức thất vọng và cảm thấy hổ thẹn, nhưng hơn cả, chưa

bao giờ tôi cảm thấy mông lung như thế này.

Carl Whiteley, lãnh đạo bệnh viện bắt đầu lặp đi lặp lại rằng tỉ

lệ tử vong của Bệnh viện thành phố nằm trong phạm vi tương tự với
các bệnh viện khác, và rằng những cái cúc y hiệu chỉ là một trò đùa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.