Chúng tôi yểm trợ cho nhau cùng kiểm tra các phòng ở tầng
dưới. Vết máu trên tường ở phòng ăn dẫn chúng tôi tới bồn rửa bát,
trong đó đập vào mắt chúng tôi là một con dao thái thịt Chicago
Cutlery dài 20cm, lưỡi dao dính máu.
Chúng tôi leo cầu thang lên tầng hai và tầng ba, lục lọi khắp
các phòng, mở toang các buồng nhỏ và phòng tắm, kiểm tra hết các
gầm giường.
“Không có ai. Chả có cái gì hết”, Jacobi lẩm bẩm.
Phòng ngủ chính được bày biện với đồ đạc bằng gỗ gụ nặng,
thảm và rèm cửa màu xanh hải quân, khăn trải giường màu xanh
xám. Nhưng các tấm chăn đã bị kéo ra khỏi giường và lôi ra khỏi
phòng.
Chúng tôi cho súng vào bao rồi quay trở xuống phòng khách.
Đó là lúc tôi nhìn thấy một chiếc bình pha lê to nằm nghiêng
trong hốc lò sưởi.
“Jacobi ! Lại đây, xem cái này này".
Ông ta bước nặng nề qua căn phòng, đặt tay lên đầu gối rồi cúi
xuống kiểm tra cái bình.
“Không cần phải mất nhiều sức lực để đánh gục ai đó bằng
thứ này, làm phọt óc ra ấy chứ’.
“Nhìn xem này”. Tôi nói và cảm thấy rùng mình khi chỉ vào ít
tóc dính trên miệng bình hình răng cưa dính máu. Các sợi tóc màu
đen dài khoảng 12 centimét. Sẽ phải mất vài ngày trong phòng thí
nghiệm mới xác nhận được điều mà tôi đã biết: “Jacobi, đây là tóc
của Garza”.