KỴ SĨ VÀ MA THUẬT - Trang 927

“Đã lâu rồi không gặp, đại lão Quitterie. Lần cuối mà chúng ta gặp mặt,

cũng chính là lúc sau khi ta lên ngôi, kể ra cũng là đã 30 năm rồi.”

Ambrosius hướng về phía ‘người’ đang ngồi trên ghế cẩm thạch mà nói.

Phía đằng sau ông, Olver liền quỳ xuống, hai tay đè lên đầu và cúi chào
xuống thật sâu. Sau khi thực hiện xong nghi thức chào độc đáo này, anh
liền rời đi.

Đại lão Quitterie Kirjarinta— thoạt nhìn là một cô gái trẻ đang ngồi trên

ghế ngọc. Nếu mà dùng lời để diễn ta tả cô gái này… sẽ là từ ‘trắng’. Là da
của cô trắng nhợt nhạt giống như những bức tường ở Hộ Phủ, liền đầu tóc
của cô cũng là nửa trong suốt luôn. Khi Eru nhìn thấy con ngươi màu bạc
lúc mà cô mở mắt ra thì cậu có cảm giác như không hợp tý nào. Màu sắc
như vậy không phải không phải là màu nhân loại nên có.

Cô mặc trên người một trang phục đầy văn hóa Elven mô phỏng theo

màu sắc của tự nhiên, và tầng trên lại được bao bọc lấy từng tầng vải màu
trắng và lụa mỏng. Nó khiến cho cô trông trở nên hư ảo hơn như là tuyết
rơi xuống cây cỏ vậy.

“Không có lâu như vậy đâu Ambrosius, chỉ là ngươi già đi mà thôi.”

Giọng nói của cô nghe như là tiếng nhạc vui vẻ, nhưng tổng thể lại làm

cho người nghe cảm thấy bất an. Thiếu mất đi cảm xúc ở trong giọng điệu
của cô, giọng của cô bằng phẳng và thiếu đi sự ấm áp.

Nếu như lời giải thích của Olver là đúng, thì đại lão của Elves đã không

còn mấy quan tâm đến mọi thứ ở xung quanh nữa. Và khi mất đi sự quan
tâm đối với người khác điều đó có nghĩa là cảm xúc của họ đã trở nên nhạt
nhẽo hơn. So với giọng nói của cô, tiếng lá cây sàn sạt nghe còn có cảm
xúc hơn.

“Đây là kiểu gì chào hỏi a? A, ta chủng loại này người liền như vậy a.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.