tình hại chết tỷ tỷ nhưng dù sao mình cũng là nữ nhi của bà, cũng là người
mà bà luôn chiều chuộng, sao bà có thể vướt bỏ mình được.
Cẩn Nghiên kia, cùng lắm chỉ là một đứa con gái thứ xuất mà thôi, dung
mạo không bằng nàng, tài hoa cũng không bằng nàng.
Phụ thân đúng là lỗ mãng, chỉ thấy nàng ta là người hiểu chuyện mà đã
muốn đưa vào cung. Hiểu chuyện, không phải là tiền vốn để đặt chân trong
cung.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phó Cẩn Dao có thêm vài phần thắng. Đợi đến
khi phó gia nhận được tin tức, nhìn lá thư của Phó Cẩn Dao, Phó tướng dở
khóc dở cười. Phó phu nhân ở bên cạnh vội vàng nhìn Phó tướng, đương
nhiên hy vọng nhận được đáp án khiến bà vừa lòng.
Nhưng mà sao chuyện này có thể được như Phó Cẩn Dao mong muốn,
chỉ đơn giản là nhìn vào bức thư này của nàng thì Phó tướng lại càng không
thể yên tâm với tính tình của nàng.
Thiêu hủy tờ giấy viết thư, Phó tướng lạnh nhạt nhìn Phó phu nhân:
“Không được.”
Phó phu nhân vừa nghe đã nóng nảy, trong lời nói cũng không có khí độ
ung dung như trước: “Phó Uẩn Duệ, ông nói là không được? Chẳng lẽ ông
không thấy Dao Nhi đã viết gì sao? Thẩm gia còn có thể vì Thẩm Quý Phi
mà không đưa nữ tử khác trong nhà vào cung, ông lại có thể không đồng ý?
Rốt cuộc ông có coi Dao Nhi là nữ nhi của ông hay không?”
Phó tướng nhìn Phó phu nhân, chán ghét bà càng ngày càng không hiểu
chuyện.
“Mỗi này đều làm ầm ĩ náo loạn với tôi rất thú vị sao? Nếu như bà con
như vật thì tôi nghĩ bà nên tới am ni cô ở mấy ngày đi.” Giọng nói của Phó
tướng vô cùng lạnh lẽo.