Sợ mình nói quá khó hiểu thì Phó Cẩn Dao không hiểu được nên câu này
của Phó Cẩn Nghiên quả thực là nói trắng ra, cụm từ 'ở bên ngoài Khánh
An Cung' cũng được nhấn rất rõ ràng.
Cười lạnh một tiếng, Phó Cẩn Dao cũng không nghe khuyên bảo: "Khi
nào thì một Qúy nhân nho nhỏ cũng có tư cách tham gia vào những chuyện
như thế này rồi?"
Phó Cẩn Nghiên khẽ nhíu mày, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, kéo
ống tay áo của Phó Cẩn Dao nói: "Là tần thiếp quá phận, nhưng mà trong
cung này phải có chứng cứ thì mới có thể hưng sư vấn tội như vậy chứ. Tỷ
tỷ đừng nên nghe lời người khác mà kích động."
Khi nói chuyện còn liếc nhìn Lý Yên Nhiên một cái, vô cùng rõ ràng,
nàng biết Lý Yên Nhiên này cũng không phải hạng người đơn giản.
"Vân Lam, vả miệng cho bản cung. Ai có phép ngươi nói xằng bậy ở
đây?"
Lời vừa nói ra, không chỉ Lý Yên Nhiên mà ngay cả Thẩm Tịch Nguyệt
cũng ngây người.
Lời này bao hàm rất nhiều ý nghĩa.
"Vân Lam..."
Vân Lam bất đắc dĩ đành phải đi đến trước mặt tam tiểu thư.
"Làm cái gì vậy."
Giọng nói trầm thấp vang lên, đúng là Cảnh Đế đến đây. Nhưng mà điều
này cũng không có gì kì lạ, gần như mỗi ngày Cảnh Đế đều tới Khánh An
Cung, mặc dù không triệu Thẩm Qúy phi thị tẩm thì cũng muốn tới thăm
mấy đứa bé.