Cảnh đế cười lạnh, cũng không có nối tiếp lời hắn, cũng không có nhiều
lời.
"Chuyện Nhạc Phong này đã là quá khứ nên ta không muốn bàn nữa. Về
phần mẫu hậu, ta sẽ Tương Kính Như Tân cùng với hoàng thượng, sẽ
không để cho lão nhân gia bà thất vọng. Còn ngươi nói những thứ khác kia,
ta cũng không muốn biết."
"Đúng lúc, trẫm cũng không muốn nhiều lời cái khác. Thân thể mẫu hậu
vô cùng yếu, chỉ hy vọng, bà có thể vui vẻ yên tâm đối với chúng ta."
Cảnh đế dựa cái ghế sau lưng, trong lời nói cũng khá là lạnh lùng.
Không lo chuyện khác, chuyện như vậy ngược lại hai người đã đạt thành
nhận thức chung.
Ở cửa, Lai Hỉ rốt cuộc thở ra một hơi, yên lòng, ngược lại hắn lo lắng,
hoàng thượng và Lục vương gia bắt đầu đánh nhau. Hôm nay cuối cùng
cũng coi là hoàn hảo.
Đợi Lục vương gia rời đi, Cảnh đế xem tấu chương một lát, cảm thấy
trong lòng buồn phiền bèn thu dọn đồ một tý, khởi giá đến Khánh An cung
của Thẩm Tịch Nguyệt. Lúc này, hắn đặc biệt muốn gặp nàng.
Tịch Nguyệt mới vừa thu dọn thỏa đáng, đã nghe nói Cảnh đế đến.
Cười híp mắt ra đón, Cảnh đế ôm lấy nàng vào cửa.
Thấy Cảnh đế mặt ủ mày chau, Tịch Nguyệt đặt tay lên mi tâm hắn, nhẹ
nhàng.
"Hoàng thượng, tất cả đều sẽ tốt."
Biết được Cảnh đế lo lắng Thái hậu, nàng an ủi.