Nhưng nàng lại biết rõ tính tình Cảnh đế, nếu như nói Cảnh đế gì cũng
không biết thì nàng tuyệt đối sẽ không tin.
Cuối cùng thì Trần gia thật sự tư thông với địch bán nước, hay là phạm
vào kiêng kỵ khác của Cảnh đế?
Lúc này, dù là Thẩm gia hay là Nhạc gia cũng không dám truyền tin tức
hỏi thăm tới trong cung, chính là lo lắng sơ sót một chút sẽ bị dính líu lên,
từ đó hại Thẩm Tịch Nguyệt.
Tịch Nguyệt tự nhiên cũng biết được điểm này. Vì vậy mỗi lần cực kỳ
thận trọng.
Cho dù nàng đã quyết liệt với Trần Vũ Lan, Thẩm gia bọn họ cũng
không còn lui tới với Trần gia, nhưng trước sau thì mẫu thân nàng và Trần
Phu Nhân là tỷ muội, đây là không thể phản bác.
Lo lắng có tiểu nhân cản trở trong đó, làm khó dễ với nhà nàng, Tịch
Nguyệt cực kỳ nóng lòng.
Ngày xưa nhìn ngược lại còn tốt, thế nhưng một khi trải qua loại chuyện
lớn này, nàng chính là cảm giác sâu sắc bản thân không thể ra sức.
Trừ cái đó ra, nàng cũng rất muốn gặp dì một lần, nàng phải biết chân
tướng của sự tình, mới biết có thể cứu giúp bà hay không.
Cho dù Trần Vũ Lan hãm hại mọi loại, nhưng mà ban đầu dì vẫn đối tốt
với nàng.
"Hoàng thượng giá lâm ——"
Nghe nói Cảnh đế đến, Tịch Nguyệt vội vàng nghênh đón.
Thấy hình như tâm tình Cảnh Đế không tệ, Tịch Nguyệt mở miệng cười:
"Hôm nay tâm tình Hoàng thượng ngược lại không tệ!"