Cảnh đế liếc Tịch Nguyệt một cái: "Đó là đương nhiên, triều đường này
yên ổn, chính là tốt."
Tịch Nguyệt không biết là câu nói của hắn có hàm ý khác hay không,
quả thực là nghĩ tới, làm sao có thể mở miệng hỏi thăm chuyện của dì.
Cảnh đế thấy nàng có chút không yên lòng, cũng hiểu ý nghĩ của nàng.
Nhéo mặt nàng, hỏi: "Hôm nay mấy đứa bé thật sự là ngoan ngoãn?"
Nhắc tới đứa bé, Tịch Nguyệt tự nhiên mặt mày tươi cười: "Đó là đương
nhiên!"
"Thân thể Thái hậu không khoẻ, trẫm lại không tin người khác được, tết
này, trong cung cũng sẽ bận rộn hơn rất nhiều, nàng tạm trông nom nhiều
chút."
Tịch Nguyệt gật đầu.
Điểm này thì nàng biết, hơn nữa quyền lợi trong cung nằm trong tay
nàng, đây là không thể tốt hơn.
"Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp nhất định tận toàn lực."
Thấy dáng vẻ nàng vẫn có chút muốn nói lại thôi, Cảnh đế ý bảo nàng
châm trà, Tịch Nguyệt vội vàng bắt đầu làm.
Cảnh đế bưng ly trà nhấp nhẹ, vẻ mặt như thường, lại nhàn nhạt nói:
"Lúc trước, Hiền phi cũng yêu thích Long Tĩnh này."
Tịch Nguyệt ngẩn ra, không hiểu vì sao hắn nhắc tới Hiền phi, Hiền phi
này đã mất có thể đã hơn ba năm, Tịch Nguyệt đã quên mất người này.
Nhưng vừa nghĩ lại, phút chốc sắc mặt Tịch Nguyệt tái nhợt, sao nàng lại
không biết, đây tất nhiên là Cảnh đế cảnh cáo nàng.