lập gia đình, lại càng không thấy người tiến cung rồi." Tịch Nguyệt chuyển
đề tài.
Công chúa Địch Ngõa này đúng là đến từ dị quốc, ngồi một lúc ở chỗ
của Tịch Nguyệt mà đã đắc tội với vô số người, không chỉ Phó phu nhân
mà những người khác cũng vậy. Luôn chọn lấy khuyết điểm của người ta
mà nói, nhưng mà nàng lại giống như thật sự không thấy việc đó nghiêm
trọng lại càng khiến cho người ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Tịch
Nguyệt cười nhấp môi xem kịch hay, cũng không nói nhiều. Chuyện này
không có liên quan gì với nàng, nhưng mà nếu như nàng không nói thì có
rất nhiều chuyện cũng không thể hiểu hết.
Những phu nhân này phần lớn đều là người Nam Thấm, nếu như là tụ
hội bình thường thì hẳn là không hòa hợp nhưng bất luận thế nào thì đây
cũng là Khánh An Cung của Thấm Qúy phi, chỉ có thể nuốt máu vào trong.
Bản thân mình cũng rối rắm, không nên nhiều lời.
Chung quy cũng có người không chịu được nữa, kiếm cớ rời đi.
Không lâu sau thì những người này cũng tốp năm tốp ba rời đi. Công
chúa Địch Ngõa không thèm để ý, thấy mọi người đều rời đi thì cũng cười
cáo từ.
Nhạc Phong rời đi cùng với Phó phu nhân.
Nhìn bóng dáng hai người đó, Tịch Nguyệt mỉm cười.
Xem ra Phó phu nhân đối xử với Nhạc Phong cũng không tồi.
Nhạc Phong là vì nàng cho nên mới gả vào Phó gia, nàng ấy có thể sống
tốt thì nàng mới yên tâm."