lại cảm thấy đáng yêu giống như con mèo nhỏ xù lông.
Lại nghĩ một chút nàng buông lỏng như thế ở bên cạnh hắn, cười trấn an:
"Nguyệt Nhi đừng nóng giận, đều là trẫm không tốt. Lần sau trẫm sẽ chú ý,
hửm?" Âm cuối câu mềm nhũn, thật là khiến người có mấy phần động
lòng.
"Về sau không thể như vậy."
"Được rồi. Về sau không như vậy." Cảnh đế cười.
"Vậy không thể ở trước mặt đứa bé, buổi tối luôn là có thể chứ? Buổi tối
tới Tuyên Minh điện." Ngón tay Cảnh đế vẽ ở trên tay Tịch Nguyệt, càng
có mấy phần mị hoặc.
Khuôn mặt bé nhỏ của Tịch Nguyệt đỏ bừng, sẳng giọng: "Hoàng
thượng ——"
"Kiều Kiều, chúng ta đã về rồi ——" Hai người đang dịu dàng thắm
thiết, thì nghe bên ngoài hô to gọi nhỏ.
Chính là hai huynh đệ đi thượng thư phòng.
Cảnh đế bất đắc dĩ nói: "Hai tên tiểu gia hỏa này ngược lại càng ngày
càng hoạt bát rồi."
Tịch Nguyệt nghiêng đầu nhìn cảnh đế, có chút kỳ quái: "Đứa bé hoạt
bát chút không phải rất tốt sao?"
Cảnh đế nhìn nàng, lại nhìn động tác Kiều Kiều, không nhịn được bật
cười.
Hai mẹ con này lại là một loại động tác.
"Nhi thần gặp qua phụ hoàng mẫu hậu!"